Chào Mừng Các Bạn Đến Với Forum A6 Trương Định (2005-2008)
Nhanh Tay Đăng Kí đi Bạn... Có nhiều cái mới lạ chờ Bạn lắm Laugh
Chào Mừng Các Bạn Đến Với Forum A6 Trương Định (2005-2008)
Nhanh Tay Đăng Kí đi Bạn... Có nhiều cái mới lạ chờ Bạn lắm Laugh
Chào Mừng Các Bạn Đến Với Forum A6 Trương Định (2005-2008)
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Chào Mừng Các Bạn Đến Với Forum A6 Trương Định (2005-2008)

Tụ Điểm Ăn Chơi Đập Phá của các bạn
 
Trang ChínhLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

 

 Anh cứ khóc đi

Go down 
Tác giảThông điệp
Nghoainam90
Thần Chém
Thần Chém
Nghoainam90


Tổng số bài gửi : 195
Điểm : 11033
Join date : 10/11/2009
Age : 33
Đến từ : Bạch Mai Phố

Anh cứ khóc đi Empty
Bài gửiTiêu đề: Anh cứ khóc đi   Anh cứ khóc đi I_icon_minitimeMon Jul 19, 2010 3:27 pm

Chap 1 : Quăng lưới …





Quang kéo cái va li đi từ trong sân bay ra . Nó rảo từng bước chầm chậm .. dừng lại trước cửa chính sân bay , nó khẽ tháo kính xuống .. buông tay khỏi va li , nó dang tay ưỡn lồng ngực hít thở và mỉm cười nhẹ .



- Buồn cười thật – Nó cười nhếch mép



Mắt nó lúc này , buồn khó hiểu !

….



Quang mang quần áo về nhà . 7 năm rồi nó mới về nhà . 22 tuổi . Xa nhà 7 năm . Nhưng nó ko có vẻ j là mệt mỏi muốn nằm ườn ra mà chỉ tắm rồi thay đồ tiếp tục đi . Điểm đến lúc này của Quang là trường THPT X . Giờ này là giờ đến trường ..

Quang bước đến cổng trường thì bất chợt bị chặn lại từ cổng … Ông bảo vệ hét ầm lên :


- Anh kia , ai cho ăn mặc như thế kia đến trường – Ông ta lao ra như vừa bắt đc quả tang cái j đó .

Quang giật mình đứng lại , nó quay sang nhìn ông ta cười mỉm :



- Chào bác ^^

- K chào hỏi gì hết , đề nghị cậu về thay quần áo đồng phục cho tôi

- Nhưng mà cháu …

- K giải thích , k lí do … các cậu nặng về bên trình bày lắm – Ông ta mồm thì nói tay thì đẩy Quang ra ngoài

- Nhưng cháu là thầy giáo mới

- Thầy giáo .. – Ông ta sững lại ngước nhìn Quang từ đầu đến chân

Quang cười . Nó k biết ông í đang nghĩ gì nữa ..

- Thằng này định lừa cả tao à , lên gặp hiệu trưởng nhanh lên – Nói rồi ông ta lôi quang đi

- Cháu cũng đang cần gặp cái con người vô trách nhiệm ấy đây – Quang gạt tay ông bảo vệ ra rồi tự đi



Ông bảo vệ ngạc nhiên trước thái độ của Quang , sững sờ 1 lúc ông ta mới nhớ ra chạy theo Quang …



“ rầm “



Quang ẩy mạnh cửa .



- Cái thằng ranh này , con nhà ai mà cư sử vô học thế - Ông bảo vệ hét ầm lên cuống quýt

Ông hiệu trưởng điềm tĩnh tháo kính đặt xuống bàn . Từ từ đứng dậy tiến về phía Quang , ông im lặng nhìn Quang và k nói gì cả .



- Em học sinh này k mặc đồng phục lại còn … - Ông bảo vệ cuống quýt nói

- 7 năm đấy – Qang lên tiếng ngắt lời ông bảo vệ

- Cũng khá lâu nhỉ - Ông Hiệu Trưởng nói

- 7 năm ko 1 sự quan tâm – Quang lầm lì

- Khá cứng cáp rồi đấy – Ông Hiệu Trưởng vẫn bình tĩnh

- Cứng cáp nên có thể về đòi nợ đc rồi – Quang vẫn giọng cáu gắt



Dứt câu Quang nói , ông Hiệu Trưởng đột nhiên ôm trầm lấy Quang :



- Con bố lớn rồi



Ông bảo vệ há hốc mồm .. ngạc nhiên .



- Thằng … thằng .. thằng Quang – ông ta lắp bắp

- Bác nhớ cháu ạ - Quang quay sang vỗ vai ông rồi ôm lấy ông ta

- Mày lớn quá , ko đeo cái kính to tổ chảng nữa , mắt lại còn màu ghi làm tao ko nhận ra đc – Ông ta cũng vỗ vai Quang mừng quýnh

- Con về ko báo để bố đón – Bố Quang ngồi xuống ghế

- Con biết là bố nhiều việc mà con muốn cho bố bất ngờ nên con đến đây đầu tiên – Quang ngồi xuống cười mỉm , còn bác bảo vệ thì tất tả xin phép xuống làm việc

- Thế con đã báo cho mẹ biết chưa ? – Bố rót nước cho Quang



Không khí đột nhiên yên lặng . Quang lại cái điệu bộ cũ . Cười nhếch mép . cầm cốc nước lên uống mà mắt nó hiện lên những điều khó hiểu .



- hơn 10 năm rồi mà con vẫn hằn học vs mẹ sao ?- Bố Quang lên tiếng

- Vs con . Mẹ đã chết từ lâu rồi . Con k còn mẹ - Quang bình thản nói .. nó chống tay vào gối từ từ đứng dậy

- Con đừng như vậy nữa .. mẹ …

- Bố sắp xếp lịch dậy cho con đi , con sẽ đi dậy – Quang ngắt lời bố

- Ừm , nhưng 1 tháng nữa đi . 1 tháng nữa khai giảng con sẽ chính thức đi dậy , còn bây giờ cứ nghỉ ngơi đi

Quang ko nói gì nữa . Nó quay lưng bước ra khỏi phòng 1 cách lạnh lùng .. cảm xúc của nó tụt xuống gót chân khi bố nó nhắc đến mẹ .. Người mẹ đã phản bội t.y của nó và bố .



….



Nó ngội phịch xuống cái ghế sofa màu ghi , gương mặt nó đến lạ .. chẳng hiểu nối nó đang nghĩ gì nữa , vẫn như mọi lần nụ cười nhếch 1 bên mép của nó .. và những điều khó hiểu diễn ra trong đôi mắt màu ghi của nó khiến ngta bị mê hoặc .. Đôi mắt ngây thơ đằng sau lớp kính dày ngày xưa k còn nữa .. Giờ đôi mắt màu ghi của kính áp tròng khiến đôi mắt nó mỗi khi nhìn vào ai là ngập đầy những hờn giận xong kiểu nó cười lại khiến thái độ ấy càng thêm khó hiểu .



Nó khẽ nhấc người rút đằng sau túi quần lấy cái bóp . Nó mở ví và lấy trong đó ảnh .. 1 đứa con gái . Nó lật đằng sau cái ảnh có ghi cả tên tuổi , địa chỉ mail , trường và lớp .. Nó lại lật lại đằng trước , cố nhìn thật lâu …rồi lại cười như thế .



- Cười hạnh phúc quá nhỉ – Quang nói gằn giọng





Nó cầm cái ảnh trong tay đứng dậy rồi đi lên phòng . Cái dáng đi .. của 1 người đàn ông cứng cỏi và lạnh lùng .. nhưng cách Quang nắm cái ảnh trong tay khiến cái nỗi đau Quang đã ghìm nén trong lòng dường như đang lờ mờ trỗi dậy .



….



1 buổi chiều , trở về vs thành phố nhỏ thân quen của 7 năm trước , ngày nó còn là 1 đứa trẻ thích la cà đạp xe khắp nơi cùng lũ bạn .. 7 năm trôi qua , bạn bè mỗi ng đã có 1 cuộc sống riêng và có thể là có nh ng đã quên nó … nhưng nó vẫn k thể quên từng ngóc ngách nơi đây .

Điện thoại nó reo lên . Phá tan những mơ hồ trong đầu nó lúc này . Nó dừng lại nghe máy , số Luân đang hiên trên màn hình – thằng bạn duy nhất của nó , thằng ngày nào cũng hí hoáy onl phiếm vs nó và giúp nó khá nhiều việc nó đang giang dở ở Việt Nam ..



- Nói thoải mái đi ông ê – Quang nhấc máy

- Đm thằng Tây đang ở đâu đấy – Luân cười

- Tôi đang ngắm thành phố mình đổi mới

- Ông đến quán “ Tears “ đi , gần trường bố ông ấy

- Làm gì ở đấy thế ? – Quang tò mò

- Con mồi đang ở đây . Con ny tôi bảo , con mồi của ông hay lảng vảng ở khu vực này lắm …



Chẳng nói gì thêm . Quang tắt máy rồi ngay lập tức lao đi như có thể nó là con cá bị con mồi câu vậy … 10’ ko hơn ko kém . Quang mất thêm 5’ đứng chôn chân trước cửa quán rồi lại nhếch mép cười khó hiểu mới bước vào . Cái điệu bộ ko bao giờ cười đc 1 cái tử tế của nó .. đôi mắt ghi và mái tóc hung gọn gàng hơi xoăn nhẹ làm cho những ánh mắt phải chạy theo tìm kiếm 1 cái nhìn lại . Nó thừa biết , những cái nhìn xung quanh nó … bởi 7 năm ở bên Hàn khiến nó gần như là 1 chàng trai Hàn thật sự , vs nước da trắng và đôi môi đỏ tự nhiên .. chẳng phải teen bây giờ thích mẫu người như nó lắm sao ?

Nó nhận ra Luân từ xa .. hồi bên Hàn , ngày nào nó chẳng onl wec vs Luân …

Luân vẫn gày và dỏng dỏng cao như xưa .. nhưng có vẻ đen sạm đi nhiều .. trên wec nó đâu đen thế .. Luân đứng vội dậy khoác vai Quang .. nó khẽ nghiêng đầu thì thầm :



- Con bé ngồi bàn ngay đầu cửa , xinh !

- Để xem – Quang ngồi xuống ghế , nó chọn chỗ có tầm nhìn thằng vào cô bé mà Luân nói

- Nhìn có vẻ ngây thơ lắm – Luân dơ tay gọi phục vụ

- Bh sự ngây thơ chẳng phải giả tạo trắng trợn à – Quang cười nhếch mép

- Mày học đâu điệu cười đểu thế - Luân đặt tay lên bàn nhìn Quang

- Dạ anh uống gì ạ - Cậu bồi bàn hỏi Quang

- Anh có thể hỏi đứa con gái kia uống j rồi lấy cho em 1 cốc như thế ko ? – Quang ngước lên nhìn cậu bồi bàn rồi chỉ tay về phía đứa con gái

- Dạ vâng , - cậu bồi bàn vui vẻ đồng í

- Mày lắm trò quá nhỉ , lộ liễu quá đấy – Luân cười

- Sắp có nhiều trò hay lắm đấy – Quang cười , k nhếch mép nữa , những nụ cười ấy khiến Luân tò mò



Cậu bồi bàn tiến về phía đứa con gái .. Nó hỏi đúng đứa ngồi gần cửa trong cả đám theo cái chỉ tay của Quang .



- Chị cho em hỏi vừa chị gọi gì đc k ạ ?

- Dạ , có chuyện gì hả anh ? – đứa con gái ngước đôi mắt nhìn lên

- Dạ , có anh ngồi trong kia muốn uống đồ uống giống chị - Cậu bồi bàn chỉ tay về phía Quang



Đứa con gái nghiêng đầu nhìn theo hướng chỉ tay và nhìn về phía Quang và Luân . Luân phát hiện ra cái nhìn của cô bé , nó mỉm cười còn Quang thì ko . Nó ngoảnh đi . Nhẽ ra ng cười phải là Quang mới đúng .



- Em uống bơ dầm anh ạ ^^ - Cô bé trả lời



Cậu bồi bàn cảm ơn rồi đi . 1 lúc sau Quang nhận đc 1 cốc bơ dầm . Những nó k ăn mà lại đứng dậy .. Chẳng hiểu nó đang muốn gì nữa .



- Ơ mày ko ăn đi mà đi đâu đấy – Luân ngơ ngác

- Đi săn – Quang nói r đi bỏ lại luân sững sờ khó hiểu vs cốc bơ dầm



Quang đi ra ngoài cửa nhưng k đi ngay . Nó đứng trước cửa nhìn chéo sang phía cổng trường .. và ko biết nó có phát hiện ra sau lớp kính của quán , ánh mắt Ngọc đang tò mò nhìn về phía nó .. ng muốn uống 1 cốc nc giống mình nhưng có rồi lại đứng dậy bỏ ra ngoài .

Bất ngờ , Quang quay lại .. nó nhìn thẳng vào khuôn mặt đang đần ra vì bị phát hiện nhìn trộm của Ngọc . Ngọc chết sững , nó còn ko biết là phải quay đi nữa .. nó cứ đần ra nhìn Quang như thế .. mãi đến lúc Quang nhíu mày mím môi nó mới giật mình quay đi . Đột nhiên nó thấy sợ khủng khiếp .. tim nó đập nhanh đến khó tả . Cách Quang mím môi trông thật đáng yêu ><



……….



Rời trường , Ngọc đến hiệu sách gần đó . Nó là đứa con gái nghiện truyện tranh đến bị bệnh sống như trong truyện .. và nó còn tin cả vào cái gọi là “ Ng con trai định mệnh “ .. Nó lùng xục tìm những truyện tranh mới ra , nó thíc đọc đến nỗi có thể khóc nếu nhân vật chính trong truyện khóc . Đang trong cơn nghiền truyện nó giật mình khi bất ngờ nhìn sang bên cạnh , cái người có nước da trắng bóc đẹp hơn cả nó , khuôn mặt thiên thần và đôi môi đỏ như con gái .. cầm quyển truyện doremon đứng đằng kia .. chẳng phải người nó đã từng trộm nhìn 1 lần ở quán “ Tears “ sao . Lúc này nó thấy anh ta như đang tỏa sáng trong bóng tối vậy .. >< đẹp như trong truyện tranh .. bây giờ nó còn phát hiện .. mắt anh ấy màu ghi . Đẹp rụng rời .. Nó rơi vội mấy cuốn truyện tranh xuống đất vì biết , anh ấy lại phát hiện ra nó đang trộm nhìn mình 1 lần nữa …

Ngọc vẫn đứng như là chết sững . Quang tiến lại nó mới giật mình ngồi vội xuống nhặt truyện . Quang cũng ân cần ngồi xuống nhặt truyện lên đưa cho Ngọc .



- Em cám ơn – Ngọc giật vội quyển truyện

- Nhìn trộm là sở thíc của em à – Quang nói

- Em k nhìn trộm đâu , mà là .. – Ngọc cuống quýt giải thíc

- Bây giờ anh đứng trước mắt rồi , em nhìn kĩ vào – Quang đứng dậy theo Ngọc



Ngọc đần ra tiếp . Nó bị hút vào cái cách Quang nhìn nó … mắt Quang đẹp quá . đuôi mắt dài , đôi mắt ướt … hút hơn là đôi môi đỏ tự nhiên của Quang .. bất chợt nó làm Ngọc ngượng cúi gầm mặt rồi chạy biến vs đống truyện ôm trong tay .

Quang quay sang nhìn theo cái dáng Ngọc chạy đi vội vã .. Nó nghiêng cái đầu rồi nhìn theo Ngọc 1 lúc rồi cười .

- Ko lo học hả em ? – Quang nói , im lặng 1 lúc nó lại cười nhếch mép rồi lắc đầu .



……..



- Hôm nay tao lại gặp anh ấy ở hiệu sách – Ngọc buôn đt vs nhỏ Hà

- Cái anh nhìn như là Hàn Quốc ấy à ? – Hà cũng hớn hở

- Ừ, tao còn nhìn thấy mắt anh ấy màu ghi – Ngọc suýt xoa

- Anh í teen thế >< nhưng nhìn mặt anh ấy lạnh quá – Hà nói rồi thở dài

- Anh ấy còn nch vs tao ><

- Thíc thế ! Giọng anh ấy như nào

- Ấm lắm , chắc anh ấy hút thuốc nhiều – Ngọc trả lời



Truyện con gái thật đáng yêu . Quang có lẽ k thể biết . Vẻ ngoài thu hút của nó , có thể khiến những cô gái đam mê truyện tranh và phim ảnh HQ ríu rít kể về mình như thế . Nó rất dễ xuất hiện trước mặt mấy cô bé bởi cái thành phố này quá nhỏ .. mà sự sắp đặt thì lại quá dễ .



……..



Quang đến quán “ Tear “ , bây giờ nó bắt đầu ghi vào mục sở thíc có thêm phần quán quen . Nó gọi 1 cốc nước cam , bỏ thêm muối . Sở thích vốn dĩ của nó . và ngồi cầm iphone lướt wed và nghe nhạc . Rất điềm đạm , giống như ng bố của mình … Nó uống nc và thì thoảng hơi khẽ mỉm cười theo lời bài hát .. Bài hát nó thích vô cùng .. “ My heart is cursing “ trong phim “ Cô nàng đẹp trai “ mà con bé cùng lớp bên Hàn ngồi cạnh nó hay kể lể khiến nó ko thể ko 1 lần nghe thử . Và bài hát đó hay thật .. Nó làm trái tim nó yên ổn dù chưa 1 lần có ng con gái nào có thể làm tổn thg trái tim nó .. Ngoại trừ 1 ng đàn bà : Mẹ nó !



Rồi nó khẽ ngước mắt nhìn về phía cửa khi Ngọc và mấy nhỏ bạn bc vào quán . Con bé đó sao nó có thể vô tư và cười hạnh phúc như vậy nhỉ ? Nó đã tự hỏi mình như thế ? Đã nhìn chằm chằm vào Ngọc và bên tai là từng câu trong bài hát đó .. Đoạn tạm dịch sang tiếng Việt là “ Hãy cười nhiều hơn nữa . Hãy cười thật hạnh phúc . Anh có thể ngăn trái tim mình ko nhìn mãi về phía em . Hãy cười nhiều hơn nữa . Để cả thế giới này phải ghen tị vs em …. “

Quang nghe đến đoạn ấy , nhìn Ngọc nó thấy thật buồn cười .. và lần đầu tiên Ngọc nhìn thấy nụ cười nhếch mép đáng yêu của Quang >< .. Nó hơi giật mình vì Quang nhìn về hướng nó .. nó lại ngơ ngác .



- Này anh đẹp trai kìa – Hà lay tay Ngọc

- Anh ấy vừa nhìn tao đúng ko ? – Ngọc ngồi xuống quay sang thì thầm vs Hà

- Mày bị não à ? Anh ấy đang nghe nhạc chắc hồn đang bay nhìn vu vơ thôi – Hà phủ nhận phũ phàng

- Phong thái của anh ấy , dịu dàng nhưng lại lành lạnh – Ngọc nói rồi tự rung mình như ớn lạnh sống lưng

- Mày hâm thế . ăn uống gì thì nhanh lên còn lên lớp – Hà gọi cậu bồi bàn

- Ừ ! 1 tuần nữa vào năm học rồi . – Ngọc thở dài

- Mày thích anh ấy rồi đấy à ? – Hà huých tay

- Anh ấy làm tao choáng ngợp , haha – Ngọc nói đùa rồi cười dù rõ ràng là nó đã thích Quang và coi Quang như chàng hoàng tử trong truyện tranh vậy



Quang khẽ tháo tai nghe . Nó ngước mắt nhìn lên và lại bắt gặp cái nhìn của Ngọc . Lần này . Quang thừa biết phải làm gì . Nó mỉm cười .. Nụ cười thiên thần trong mắt Ngọc .. Con bé chết sững 1 lần nữa .



Quang đứng dậy sau khi uống hết cốc nc cam có cả vị mặn lẫn vị ngọt nồng nơi đầu lưỡi . Nó đút điện thoại vào túi quần rời khỏi quán . Tiếng trống trường vội vã gióng lên … Bọn Ngọc cuống quýt . Nó vất tiền lại rồi xuống lên chạy .. Nhưng trong cơn “ hỗn loạn “ Ngọc bất ngờ va mạnh vào Quang .. cái điện thoại iphone trong túi Quang đột nhiên chui tọt ra ngoài rơi mạn xuống đất .. Màn hình sáng lên rồi tắt lịm .. Ngọc hết hồn tròn mắt nhìn cái điện thoại rồi nhìn khuôn mặt ko 1 chút biểu cảm hang ngày của Quang đang nhíu mày bực dọc cau có nhìn Ngọc .. Ngọc run bắn lấy tay che miệng đi ko thì .. bây giờ nó hét lên mất .
Về Đầu Trang Go down
https://a6family.1forum.biz
Nghoainam90
Thần Chém
Thần Chém
Nghoainam90


Tổng số bài gửi : 195
Điểm : 11033
Join date : 10/11/2009
Age : 33
Đến từ : Bạch Mai Phố

Anh cứ khóc đi Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Anh cứ khóc đi   Anh cứ khóc đi I_icon_minitimeMon Jul 19, 2010 3:28 pm

Chap 2 : Sự tình cờ sắp đặt



Ngọc cuống quýt nhặt cái điện thoại đã “ ngất “ vì “ shock” của Quang lên . Nó bấm loạn lên để mong có thể thấy cái đt sáng lên và “ sống lại “ thậm chí là đưa đt vào tai để nghe xem “ tim có còn đập ko “ ..



- Đưa đây – Quang đưa tay ra nói

- Em .. em .. ko cố í đâu – Ngọc lắp bắp

- Anh nói là đưa đây – Quang lần đầu tiên gắt lên thật sự

- Em sẽ sửa cho anh mà – Nói rồi Ngọc khóc luôn , khóc ngon lành như là người có lỗi trong truyện này là Quang vậy



Quang bất ngờ quá , nó k nghĩ là Ngọc sẽ khóc .. nó từ từ rụt tay lại . Nó đứng nhìn Ngọc 1 lúc .. đôi mắt nó chưa giãn ra vẫn nhíu mày khó chịu nhưng khuôn mặt lúc này như đang khó hiểu .. như đang cảm thấy thật rắc rối . Nó tự giật lại cái máy .. Loay hoay 1 lúc nó lấy cái sim đt ra . rồi đưa cái máy cho Ngọc ..

- Sửa đi . Nhanh vào – Quang nói

Ngọc dừng khóc , mắt nó sáng lên cầm vội lấy cái điện thoại , nó thấy hành động ấy của Quang như nói “ tôi k giận đâu , em đừng khóc nữa “ … Nó mỉm cười ngay đc , cười híp cả đôi mắt ..

- Em sẽ giả anh sớm – Ngọc chạy theo Quang ra ngoài cửa

- Nếu ko đc , thì mua cái mới đi – Quang nói rồi tiếp tục đi ra chỗ lấy xe

Ngọc bặm môi trước câu nói của Quang , thậm chí nó muốn lè lưỡi ra trêu ngươi nữa nhưng thôi , nó cũng lớn rồi mà … Quang đi bỏ lại Ngọc vẫn đứng đần thộn ng ra ở đó .. 1 lúc Ngọc giật mình định chạy theo Quang bởi , sau khi sửa xong rồi thì giả cho Quang như thế nào ? Nhưng nó hụt hẫng lại .. Nó quay lại nhìn vào quán ..” Kiểu gì anh ấy cũng sẽ đến tìm mình … vì cái đt “ nghĩ đến ấy .. Nó thấy háo hức kì lạ .



…..



1 tuần trôi qua . Nhanh như là mới ngay hqa vậy . Cái điện thoại đã sửa xong từ 2 hôm trước , nhưng nó lại ko gặp đc Quang . 2 ngày vừa rồi ngày nào rảnh ra là nó chạy đến quán nhưng Quang k đến đó .. Ngọc cầm cái máy trên tay là tò mò vô cùng … Ko hiểu có gì trong cái máy này nhỉ ? Nó chợt nghĩ đến bài hát mà Quang nghe hôm nọ .. nó tự hỏi đó là bài hát gì ?

Nó bật máy lên . Tự nhiên hồi hộp đến lạ .. cảm giác như đang ăn cắp ăn trộm cái j đó của Quang .. nhưng càng tò mò Ngọc lại càng hứng thú ..

Nó vào phần Bộ Sưu Tập . Nó định lướt nhanh đến trang nghe nhạc . Nhưng bị níu lại ở phần Hình ảnh … Nó nhanh tay vào trong đó .. Chợt lạc vào những cái hình ảnh ngộ nghĩnh của Quang ..

“ Anh í thíc chụp ảnh như thế này à “ ..Ngọc cười …Nó nằm lăn ra đệm ôm cái điện thoại của Quang vào lòng cười khúc khích chân đạp đạp xuống giường như là vừa vớ đc vàng vậy .. Nó tròn mắt ngơ ngác khi đập vào mắt nó là những bức ảnh Quang cười rất tự nhiên .. ko biết là ai đã chụp cho Quang những bức ảnh này .. Nhưng lúc anh ấy cười thật sự .. 1 nụ cười là vui thật sự … Rõ ràng là rất đẹp . Nhưng xem hết toàn bộ số ảnh , Ngọc chợt phát hiện ra đôi mắt Quang … đôi mắt ghi buồn đến lạ . Ngọc cứ xem ảnh như thế … xem mãi … rồi nó tự nhiên bật dậy .. vớ ngay lấy cái đt của nó … Làm gì thì biết rồi .. tất nhiên phải tận dụng cơ hội bắn ngay mấy cái ảnh xinh xắn này sang máy .. vì có thể nó sẽ k có cơ hội để gặp anh ấy nhiều nữa vì mai là khai giảng vào năm học rồi … Nó cứ bảo bắn sang 1 2 cái thôi nhưng rồi sự tham lam làm nó bắn gần hết chỗ ảnh vào máy . Nhưng nó thích thú lắm .. Lấy cả ảnh Quang làm màn hình điện thoại luôn . Nó cứ nằm ngắm Quang qua điện thoại như thế … rồi ngủ thiếp đi như 1 đứa trẻ .



………….



Ngày khai giảng đến . Nó tất tả quần áo mới . Ép tóc . thoa chút son hồng .. đeo cái túi to đùng đựng đầy đủ sách vở .. Nó đứng trước gương tự cười với mình .. Ừ ! đc rồi , giờ nó đã là học sinh lớp 12 . Là thiếu nữ rồi . Và còn biết cả yêu thầm nữa …



Nó tớn lên chạy vội xuống dưới nhà vì cái Hà đang í ới ầm cả lên . 2 đứa đèo nhau đi học như mọi năm .. Đường phố sáng nay tấp nập vì đâu phải mỗi trường nó khai giảng đâu .. Nó nhìn ai cũng hớn hở .. nhưng nó lại thấy lo lắng .. Ko biết giả điện thoại cho Quang như thế nào nhỉ ?



- Mày đã trả đt cho anh đẹp trai chưa – Hà ngoái lại hỏi

- Tao chưa , ko biết liên lạc vs anh ấy thế nào – Ngọc thở dài

- Thế nếu anh í k quay lại lấy thì mày cuỗm luôn à ?

- Cuỗm làm gì .. Ai làm thế - Ngọc đánh nhẹ vào người Hà



Giờ Ngọc chỉ lo là phải thế thật . Cầm cái điện thoại í làm j .. k lấy lại đc anh í sẽ nghĩ sao về nó >< Nó thấy đầu mình rối loạn …

Chúng nó chạy vội vào vị trí lớp ngồi sau khi gửi xe .. Các nghi thức trong buổi lễ khai giảng bắt đầu diễn ra như mọi năm .. nhanh chóng .. và nóng nực . Không khí khiến cho các sĩ tử lớp 12 như Ngọc cảm thấy lo lắng cho kì thi sắp tới vì nó k còn đơn giản như những kì thi lên lớp mà là ra trường và bc vào đại học .

Có lẽ thầy hiệu trưởng hiểu tâm trạng lo lắng hồi hộp của học sinh nên ông khuyên và khích lệ học sinh rất nhiều trong bài phát biểu .. Cuối cùng , cả trường hơi ngạc nhiên khi bỗng nhiên thầy hiệu trưởng hắng giọng :

- Và , năm nay trường ta sẽ đón 1 giáo viên trẻ mới du học bên Hàn về - Thầy nói rồi nhìn 1 loạt xuống phía dưới

- Là giáo viên tiếng anh mới của chúng ta chứ tôi ko mướn về dậy tiếng Hàn đâu – Thầy đùa



Cả trường cười theo câu đùa thầy . Cuối cùng buổi khai giảng kết thúc . Lớp nào về lớp ấy để có thể gặp cô giáo chủ nhiệm nghe dặn dò về buổi học đầu tiên ngày mai . Chép thời khóa biểu .. lịch học thêm ôn thi . Có vẻ như sắp tới sẽ vất vả lắm đây .

Tan trường .. Ngọc và Hà dảo bước sang quán “ Tears “ Ngọc chỉ hi vọng sẽ gặp Quang ở đó .. và đúng thật . Quang đang ngồi đó .. Nhưng hình như k nhìn thấy Ngọc . Ngọc ngồi xuống gọi đồ uống .. Nhưng mắt nó cứ dán vào Quang ,



- Này , tao có nên đến chỗ anh ấy ko ?

- Đi đi , giả đồ mà – Hà bình thản trả lời k phát hiện ra sự lo lắng ở bạn

- Ừm đc rồi – Ngọc hít 1 hơi thật sâu



Nó rút cái đt trong cặp ra .. từ từ tiến lại chỗ Quang . Lúc này Quang mới nhận ra sự có mặt của Ngọc .. Nó từ từ nhấc mặt lên .. ngước mắt lên nhìn Ngọc .. Nhưng lại ko nói gì . Và chờ Ngọc nói …

4 mắt nhìn nhau 1 hồi , Ngọc k biết bắt đầu nói cái j nó chỉ biết chìa cái máy điện thoại ra ..

Quang hiểu í , nó nhìn cái máy điện thoại rồi cầm lấy . Nó đứng dậy đi ra quầy thanh toán . Ngọc thì cứ đứng ngơ ngác , nó nghĩ là Quang vẫn giận nó thì phải



- Anh này – Ngọc đột nhiên gọi giật Quang lại

Quang quay lại từ từ . Nó nhìn Ngọc tỏ vẻ thái độ ngạc nhiên …Nhưng vẫn im lặng ko nói gì cả .. Nó lại chờ cho Ngọc nói



- Anh đừng giận nhé . em k cố tình đâu – Ngọc tròn mắt nhìn Quang cố giải thích

- Anh ko có nhiều thời gian để giận dỗi đâu em – Quang mỉm cười .. phải chăng nó cố tình mỉm cười như thế để xoa đi những lo lắng trong Ngọc và đúng là như thế .. Ngọc nhẽ nhõm đi bao nhiêu .



Ngọc cười sau lưng Quang khi Quang đi ra ngoài .. Nhưng đột nhiên Quang quay lại khiến Ngọc giật mình .. tắt cả nụ cười đang dở dang



- Chiều đi học đấy , chuẩn bị sách vở tốt vào – Quang nhìn Ngọc từ đầu đến chân nói



Ngọc thì lại sững sờ .. Nó đang tự hỏi sao Quang biết là chiều nó đi học . lại còn dặn chuẩn bị sách vở tốt .. Đột nhiên Ngọc thấy ánh sáng tỏa ra phía sau lưng Quang khi Quang bước đi .. “ chẳng nhẽ anh ấy quan tâm đến mình sao ? “ Ngọc lấy điện thoại ra .. Nhìn chằm chằm vào đó .. ảnh Quang đang cười rất tự nhiên nằm trên màn hình điện thoại nó .. Ngọc khẽ mỉm cười .. Nó thấy rạo rực lạ thường .



… Chiều đến lớp . Ngọc uể oải đặt cái cặp xuống bàn . Trống vào tiết 1 . Tiết Hóa . Nó ko ngại 1 môn nào cả .. vì nó là học sinh giỏi của lớp .. Nhưng môn nó khó nhai nhất .. lại là môn Tiếng Anh . Tiết 2 .

Ngọc đang nằm dài ra bàn thì cái Hà tất tả chạy vào lớp nói ầm ầm lên

- Lớp mình tiếng anh thầy giáo mới dậy đấy

- Sao mày biết – Cả lớp nhao nhao

- Cô Hương chủ nhiệm vừa bảo thế , thầy trẻ lắm có 22 tuổi thôi

- Trẻ thế sao đã đc đi dậy rồi – 1 đứa nhớn nhác

- Nghe nói thầy là con hiệu trưởng , giỏi tiếng anh như vốn là ng nc ngoài ấy ><- Cái Hà nhau nhảu

- Đẹp trai ko , đẹp trai k – Cả lớp bọn con gái lại háo hức

- Chắc là lùn vs kính cận giống thầy hiệu trưởng rồi – Hà trả lời



Cả lớp mất hứng .. đúng lúc trống vào tiết . Nhưng lại ko thấy thầy giáo đâu .. Cả lớp càng thêm tò mò còn Ngọc thì vẫn nằm dài ra bàn .. 1 lúc , lớp trường hô cả lớp đứng .. là lúc thầy giáo đã vào lớp .. Ngọc mệt mỏi đứng dậy .. dương mắt nhìn .. Nó giật mình .. – Thầy giáo chính là anh ấy .

Áo sơ mi trắng .. sơ vin vs qần bò đen và cặp táp .. Kính trắng và đôi mắt vẫn ghi . Quang tuy có 1 chút giống thầy giáo nhưng lại quá kul trong mắt bọn con gái trong lớp . Cả lớp ồ lên . Nhưng Quang vẫn k nói gì cả . Nó đưa tay ra hiệu mời cả lớp ngồi , Quang tiến về phía bàn giáo viên ngồi xuống . Lấy hộp phấn trong cặp ra . Cầm viên phấn viết nhanh lên bảng “ Kiểm tra chất lượng “ rồi quay xuống nhìn những bộ mặt hoảng hốt của cả lớp .. Quang nhếch mép cười .. Quang rút 1 tập giấy trong cặp sách ra .. Rồi ngước lên nhìn .. Ngọc ngồi đầu bàn đập ngay vào mắt Quang , Quang tiến đến phía Ngọc , nó đặt tập giấy trước mặt Ngọc

- Em đi phát bài cho cả lớp đi

- Ơ , dạ - Ngọc lúng túng vội vơ lấy đống bài vội phát

- Thầy ơi , đầu năm chưa làm quen đã bắt kiểm tra rồi ạ - 1 thằng con trai lên tiếng

- Đúng r đấy thầy , thầy xem lại đi – 1 học sinh nữa chen vào

- Đây chỉ là bài kiểm tra dành cho học sinh tiểu học bên Hàn thôi – Quang quay lưng đi lên bục giảng nói , rồi quay lại nhìn học sinh cười 1 cái rõ iêu xong rõ đáng ghét

- Thầy muốn xem trình độ các em để dậy cho đúng cách và ra để kiểm tra cho đúng năng lực từng người – Quang nói tiếp



Cả lớp thấy thầy nói đúng quá , chẳng í kiến gì . Nhưng đây thật sự là đề của học sinh tiểu học sao ? Khó nhai vậy >< Ngọc vã mồ hôi vì .. chắc vốn tiếng anh của nó ko bằng 1 học sinh tiểu học KoPhải ..

15 phút kiểm tra trôi qua . Quang cho cả lớp dừng và lớp trưởng đi thu bài nộp cho Quang . Lúc này Quang mới đứng lên nói vs cả lớp



- Thầy tên là Hoàng Anh Quang , ở trường các em thích thì gọi là thầy , ra ngoài thích thì gọi là anh và ghét có thể gọi là thằng ^^ - Quang nói

- Thầy ơi thầy đã có vợ chưa – 1 đứa con gái nói với lên

- Thầy chưa – Quang cười

- Thế thầy có người yêu chưa ạ - Ngọc đột nhiên đứng hẳn dậy hỏi



Cả lớp cười ầm lên bởi cách biểu hiện của Ngọc , ai cũng nghĩ nó đang trêu Quang nhưng thật ra .. Nó đang muốn hỏi như vậy thật

- Mày muốn biết thầy có ny chưa để làm gì ? – mấy đứa nhao nhao trêu Ngọc

- Thầy cũng chưa có – Quang nhìn Ngọc cười

Cả buổi còn lại , Quang bị lũ học sinh dồn vào hàng ngàn câu hỏi .. Nhưng nó k thấy phiền .. đây là lần đầu tiên nó đi dậy .. lần đầu tiên nó hứng thú vs việc đứng trên bục giảng và dậy những đứa “em” chỉ kém nó có 2 tuổi mà thôi .



Tan học . Quang như mọi khi … nó dắt cái xe Lx trắng mà hồi về bố mới mua cho nó .. để nó có thể đi lại .

- Sao đi dậy học mà đi xe đẹp thế thầy – 1 đứa học sinh hỏi Quang

- Bộ luật giáo dục Vn cấm giáo viên đi xe đẹp à ? – Quang lên xe , ko thèm nhìn cậu học sinh , nó đội cái mũ bh lưỡi chai trắng lên đầu rồi cười .. đôi môi đỏ mềm của Quang khiến cậu học sinh tặc lưỡi

- Thầy như con gái ấy

- Vậy em định theo đuổi thầy à ? – Quang nhìn đứa học sinh

- Dạ .. em .. em .. ko – Nó lắp bắp

- Thế thì thầy sẽ để í em , Long 12a5 - Quang cười rồi phóng xe đi bỏ Long ở lại ngơ ngác thầm nghĩ “ thôi chết tôi r “



Quang cười vì trêu đc học trò .. Làm thầy giáo cũng hay nghỉ . Chỉ cần dọa đì nó cái là nó đổi sắc mặt ngay .. Hay nó lại nghĩ theo hướng là mình sẽ thích nó nhỉ .. Quang lại tủm tỉm cười mình dở người ..



…….



Ngọc cầm tờ giấy số điện thoại của các giáo viên trong tay mà hồi hộp . Nó cứ ngồi nhìn cái số điện thoại của Quang như người mất hồn rồi lắc lắc đầu như đang nhắc mình ko đc làm cái j đó . Nó lấy điện thoại lưu số Quang vào . Chẳng để làm gì cả .. À mà có chứ , để nếu có dịp nó sẽ có thể liên lạc vs Quang .

Chủ nhật , ngày nghỉ của cả trò và thầy .. Quang chẳng biết làm gì cho ngày hôm nay nhỉ .. Nó gọi điện cho Luân rủ Luân lên parkson chơi bia và bowling vs nó . 1 vài người bạn cũ cũng đến theo lời mời của Luân , Nhưng hình càng đông Quang càng thấy cần khoảng lặng , nó ngồi 1 chỗ uống nước kệ mọi người đá bia , nhìn qua lớp cửa kính nó phát hiện , con gái VN đủ các loại mốt ..chợt tầm nhìn của nó bị 1 cái lưng che đi .. Nó đưa tay gõ gõ mạnh vào cửa kính .. 1 lúc đứa con gái trước mặt nó mới nghe thấy quay người lại .. Thì ra là Ngọc .. Quang lấy tay ra hiệu cho Ngọc đứng áp sát vào kính .. Ngọc cũng đưa tai vào kính thật .. Quang bật cười quay đi bởi cái cách hành sử ngu ngốc của Ngọc .. Nó chống gối đứng từ từ dậy .. bước ra ngoài nhìn Ngọc và Hà 1 lúc rồi cười nhếch mép như mọi lần

- Lại đây – Quang vẫy tay

Ngọc và Hà ngạc nhiên tíu tít chạy lại phía Quang .

- Em chào thầy – 2 đứa hớn hở

- Gọi anh đi – Quang nói rồi nhìn xung quanh xem có ai nghe thấy ko

- Dạ anh Quang – Hà nhanh nhẩu



Quang lại cười .



- Đi ăn gì ko , anh mời – Quang nói

- Thật ạ - Hà nắm lấy cánh tay Quang mắt sáng lên

- Mày làm j thế - Ngọc kéo Hà lại

- Đi nào – Quang nói rồi đi luôn

- Lần sau đứng bám vào ng anh ấy như thế - Ngọc thì thầm vào tai Hà sau lưng Quang

- Mày ghen à hee hee – Hà cười thíc thú nhìn Ngọc



Quang kéo ghế cho 2 đứa ngồi rồi cũng ngồi xuống . Nó ngồi đối diện vs Ngọc .. Nó nhìn rõ sự ngại ngùng ở Ngọc còn Hà thì khá là vô tư . Quang hỏi 2 đứa ăn gì để ra gọi đồ cho 2 đứa .

- Em ăn cơm gà – Hà trả lời

- Em ăn gì cũng đc – Ngọc nói

- Thế em ăn giống anh nhé – Quang cười

- Dạ - Ngọc gật đầu nhanh chóng



Quang gọi 1 suất cơm gà và 2 xuất cơm bò 3 nước cam . Quang quay trở lại bàn . Điều đầu tiên nó làm là chống tay vào cằm và nhìn Ngọc ..



- Sao anh lại nhìn em thế ạ - Ngọc cười ngượng

- Để em biết cảm giác bị nhìn trộm như thế nào – Quang đặt tay xuống bàn

- Em ko cố í nhìn trộm đâu .. em – Ngọc lại giải thích

- Ngố - Quang nói rồi đưa tay xoa đầu Ngọc



Hà thì chỉ biết nhìn Ngọc rồi cười .. Nó biết Ngọc thích Quang mà ..



- Thế thầy định dậy luôn ở đây k sang kia nữa ạ - Hà hỏi

- Thầy chỉ dậy vài tháng thôi , thầy còn sở thích riêng mà – Quang cười

- Sở thích của thầy là gì thế ?

- Bí mật – Quang cười

- Thầy bí mật vs cả học trò nữa sao – Hà nhõng nhẽo

- Năn nỉ vô ích – Quang lại nhếch mép cười

Ngọc nhìn Hà và Quang nch , nó ước gì mình có thể nch thoải mái vs Quang như thế .. Nó thở dài



Đồ ăn đc mang ra . Hà ăn ngon lành ,.. còn Ngọc thì cứ loay hoay cắt thịt bò mà k đc ..

- Đưa đĩa đấy cho anh , em ăn đĩa của anh đi – Quang lại mỉm cười

- Dạ , em cám ơn – Ngọc mừng quýnh



Ngọc nhận lấy đĩa của Quang , thịt bò đã đc cắt nhỏ từng miếng chỉ việc ăn .. Nhìn Quang rất điềm đạm và lịch sự chỉ là đôi lúc Quang cư sử hơi khó hiểu chút thôi nhưng Quang rất đáng yêu và tốt nữa .. Ngọc đã nghĩ thế .. k biết Quang có nhận thấy ko nhưng trong lúc ăn Quang lại nhếch mép cười .

Ăn xong , Quang tiếp tục sang chỗ Luân và chào 2 đứa .. còn 2 đứa thì lên tầng để xem phim .. Nhưng Ngọc cứ thấy tiếc tiếc sao ấy , nó ko muốn để Quang đi .. Nó chạy vội theo Quang và bảo Hà lên trước



- Anh – Ngọc gọi với theo

- Em k xem phim à ? – Quang quay lại ngạc nhiên nói

- Anh xem cùng đi – Ngọc đưa đôi mắt tròn xoe ngước lên nhìn Quang

- Em mời hả ? – Quang cười

- Vâng , em mời , mời cả bỏng và coca nữa – Ngọc hấp tấp

- Đi – Quang nói rồi rút điện thoại ra gọi cho Luân bảo Luân cứ chơi rồi về trước – Tại em mà anh thành bỏ rơi bạn bè rồi

- Em cám ơn nhé – Ngọc cười híp đôi mắt tròn



Ngọc đi cạnh Quang .. Nó thấy gần gũi vô cùng . Từ lần nhìn thấy Quang lần đầu cách đây hơn 1 tháng .. Nó ko nghĩ sẽ có 1 ngày .. Nó đi cạnh Quang như vậy . Còn ăn cơm chung , còn đi xem phim cùng nhau . Nó thấy lòng lại rạo lên những rung động khó tả .. Quang xuất hiện và đi vào lòng Ngọc vội đến mức như 1 sự xếp đặt .. Ngọc thầm nghĩ “ anh ấy là người con trai định mệnh “

Phim chiếu .. Nhưng hình như Quang k thíc xem phim .. đến đoạn giữa phim nó đã ngủ gật và bất ngờ tựa đầu vào vai Ngọc .. Ngọc lại thấy tim mình đập loạn nhịp như lần đầu nhìn thấy Quang . Nó k dám đánh thức Quang dậy .. Nó chỉ thấy lạ .. Quang gọi đồ uống giống nó để làm gì xong lại k uống ? Trở thành thầy giáo lớp của nó ? Ko thíc xem phim nhưng lại đồng í đi cùng ? … Quang là 1 người thật khó hiểu ..



- Em đang nghĩ j thế - Quang nhắm mắt xong đột nhiên hỏi

- Dạ .. – Ngọc giật mình khỏi những suy nghĩ

- Em đã có người yêu chưa ? – Quang vẫn nhắm mắt nói

- Em .. chưa – Ngọc thấy bên tai có những tiếng nhạc kì lạ



Quang từ từ nhấc đầu dậy khỏi vai của Ngọc . Nó thở dài . Rồi quay sang nhìn Ngọc , rõ ràng nó biết Ngọc đang rất bối rối xong vẫn nhìn Ngọc k chớp mắt .. Nó biết Ngọc biết nó đang nhìn Ngọc nhưng cố dấu sự bối rối mà thôi . Quang lại khẽ mỉm cười …



Rạp sáng lên . Giờ chiếu kết thúc . Quang đứng dậy .. Ngọc lon ton đi theo Quang như sợ Quang đi mất vậy .. Phim khá hay nhưng có vẻ Quang k biết điều đó , Hà và Ngọc ríu rít kể về bộ phim ..



- Thôi chết mẹ tớ gọi về ngay có việc rồi – Hà hét ầm lên như sợ k có ai nghe thấy

- Thế tớ thì sao >< - Ngọc hoảng lên

- Thầy ơi ;Wink – Hà mắt long lanh nhìn Quang

- Ko đc – Ngọc lay tay Hà

- Thầy ơi giúp em đi mà – Hà chạy lại huých tay Quang

- Cũng đc – Quang nói rồi nhìn Ngọc , sau đó tiếp tục đi



Hà nháy mắt vs Ngọc .. còn Ngọc thì chỉ biết ôm lồng ngực sao cho tim k nhảy ra ngoài . Nó nuốt nc bọt và hít vào thật nhẹ rồi thở ra thật mạnh ..



- Lên xe đi – Quang ngồi trên xe đưa mũ bảo hiểm cho Ngọc

- Dạ - Ngọc nhận lấy mũ rồi khẽ gật đầu



Ngọc ngồi sau cái lưng ấm của Quang . Hơi ấm gần gũi đến kì lạ .. nhưng ko hiểu sao Ngọc vẫn cảm thấy Quang thật khó nắm bắt .. Con người này thật ra là người như thế nào vậy ? Ấm áp xong lạnh lùng ..
Về Đầu Trang Go down
https://a6family.1forum.biz
Nghoainam90
Thần Chém
Thần Chém
Nghoainam90


Tổng số bài gửi : 195
Điểm : 11033
Join date : 10/11/2009
Age : 33
Đến từ : Bạch Mai Phố

Anh cứ khóc đi Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Anh cứ khóc đi   Anh cứ khóc đi I_icon_minitimeMon Jul 19, 2010 3:31 pm

Chap 3 : Cám ơn anh !



Quang về nhà sau 1 ngày mệt mỏi . Nó nằm ườn ra giường k biết phải làm gì lúc này nữa đây … Quang lại rút tấm ảnh cô bé hôm nọ ra nhìn .. Lại cười khẩy .. Không hiểu hỗn loạn lúc này trong lòng nó là gì nhưng nó vo nát tấm ảnh trong bàn tay rồi đáp vào thùng rác . Quang bật dậy mở tủ lấy đồ rồi đi vào nhà tắm .. Nó lúc nào cũng yên ắng và khó hiểu như vậy .. Chịu đựng quá giỏi hay nó là người quá nuông chiều cảm xúc ?



………..



Chưa bao giờ tiết Anh văn mà Ngọc lại hứng thú học và chăm chú nghe giảng đến như thế .. Nó thấy nó khá Tiếng anh lên rõ mồn một . Nó rất sợ mỗi lần làm bài kiểm tra anh văn đc điểm kém .. Nó lại nhận đc được những cái nhíu mày và trả bài kiểu vứt đồ bỏ đi của Quang …

Quang là 1 thầy giáo đặc biệt .. k kiểm tra bài cũ .. k chửi mắng . Nhưng học trò của Quang luôn phải đối mặt vs những bài kiểm tra bất ngờ .. khiến bọn nó k thể k tập trung vào bài tập . Quang k những hút những cô gái mà khi làm thầy giáo có vẻ rất có sức hút vs học sinh …



Tan học . Quang như mọi khi dắt xe từ nhà xe ra cổng trường . Qua song sắt cổng nhìn sang bên đường .. Quang bắt gặp Ngọc .. con bé đang dùng dằng cái gì đó vs 1 thằng con trai , 1 lúc thằng con trai bỏ đi còn Ngọc thì bắt đầu khóc . Quang quay đi thở hắt ra . Nó cố k quan tâm làm gì . Ko liên quan gì đến nó cả . Nó lên xe , đội mũ rồi phóng đi .

Nhưng khi đi lướt qua Ngọc , nó nghe rõ tiếng con bé khóc khi ngồi cắm mặt xuống đường .. nhìn Ngọc có khác gì đứa trẻ con bị bỏ rơi đâu .



- Đứng lên xem nào – Quang xuống xe , tiến lại đứng trước mặt Ngọc

- híc … - Ngọc sụt sịt ngửa mặt lên nhìn Quang



Đôi mắt ướt nhòe , mặt Ngọc đỏ lên , cái miệng thì vẫn còn mếu .. đến là thương .. nhưng nó tự nhiên làm Quang thấy khó chịu .. Quang chỉ biết thở hắt ra .



- Tôi bảo em đứng lên cơ mà – Quang gắt lên

-… - Ngọc lau nước mắt đứng dậy , nhưng cúi mặt k dám nhìn thẳng vào Quang

- Sao thầy lại quát Ngọc như thế - Long , đứa học cùng lớp vs Ngọc và là học sinh của Quang

- Long – Ngọc giật mình quay sang

- Thầy làm gì mà Ngọc khóc vậy

- Không phải đâu , ko phải thầy đâu – Ngọc túm lấy cánh tay Long , mắt nó vẫn ướt .. nó giải thíc trong sự yên lặng và cái nhìn khó chịu của Quang vào Long

- Làm sao lại khóc – Quang nói lớn

- Có chuyện gì thế Ngọc – Long cũng hỏi

- Ko có chuyện gì đâu , ko sao mà – Ngọc cúi mặt ngượng ngịu đáp

- Ko sao thì về đi đừng làm ng khác lo lắng – Quang nói rồi quay lưng lên xe

- Sao thầy nói thế chứ - Ngọc cúi mặt lẩm bẩm

- Ngọc có khiến thầy quan tâm đâu sao thầy nói thế - Long khó chịu nói theo

Quang nhìn Long im lặng 1 lúc , rồi nó khẽ nhếch mép cười .. sau đó phóng xe đi . Long bực lắm nhưng chẳng biết nói gì lúc này cả , rồi nó chợt nhớ đến Ngọc

- Hà đâu , sao Ngọc khóc – Long cúi xuống nhìn vào mặt Hà lo lắng

- Hà về vs mẹ rồi , k sao đâu mà – Ngọc đưa tay lau nước mắt rồi ngửng mặt lên cười

- Long đưa Ngọc về nhé – Long xoa đầu Ngọc

- Ừm – Ngọc gật đầu …



….



Long đưa Ngọc về . Còn Quang thì rẽ vào quán “ Tears “ nhưng có vẻ như 1 lũ con trai tụ tập trước cửa quán làm nó sững lại .. Thằng bé kia chẳng phải vừa dùng dằng cái j đó vs Ngọc xong rồi bỏ đi làm Ngọc khóc sao ?

Thôi mặc kệ ! Quang đã nghĩ thế rồi định đi vào quán .. nhưng khi thằng bé kia cất tiếng lên thì làm Quang dừng lại ..

- Tao vừa dọa con bé người yêu cũ tao

- Cái con Ngọc a5 hả - mấy đứa trong đám nói

- Lần trước tao quay đc clip nó thay đồ , hay lắm – Thằng bé kia hớn hở

- Đâu xem nào – Cả lũ nhao nhao

- Đây , tao vẫn lưu trong máy - Nói rồi nó rút cái máy điện thoại ra



Cả lũ hớn hở châu đầu vào … Nhưng ngay vừa lúc ấy .. Quang từ đâu ra giật lấy cái máy . Nó dơ cái máy lên cười nhếch mép trêu ngươi thằng kia rồi thả cái bụp .. ai cũng ngỡ ngàng .. k kịp nói 1 lời nào ..

- Ông bị điên à ? – Thằng bé bị đập máy hét ầm lên

- Hèn thế - Quang hất hàm . mặt nó k sắc thái biểu cảm

- Thằng chó này – Thằng bé chửi gằn giọng rồi lao vào Quang

Sau đó là cả lũ .. Quang k to con gì là mấy .. 1 , 2 đứa nó có thể đánh lại được nhưng đây 7 đứa con trai chỉ kém nó 2 tuổi .. lại đang điên tiết .. Quang bị đánh cho 1 trận , thâm tím mặt mày nhưng k vừa .. Thằng mất dậy kia cũng k kém gì Quang , nếu mọi ng ở đó k vào can thì chắc có 1 ng bỏ mạng , và đó chính xác là Quang rồi .

- Thầy giáo mà đi đánh học sinh à ? Mày chờ đấy – Trước khi bỏ đi , thằng đó còn quay lại nói 1 câu để dằn mặt Quang .



Quang chỉ cúi mặt và lại cười như mọi lần . Nụ cười k bận tâm cái gì cả của nó .. Lúc thì thật đáng ghét , lúc thì thật đáng yêu .. và đôi khi thật đáng thương …

Môi bị trầy , mặt bị tím bầm gò má .. Trông Quang lúc này như thằng du côn vừa sông trận .. Nó lếch thếch về nhà .. Người đau nhức nhưng lại ko nói gì cả .. Thi thoảng nó chỉ khẽ suýt xoa nếu bị nhói .







Quang bước vào lớp vs khuôn mặt bầm tím , cả lớp nhao nhao nhưng Quang vẫn bình thản lấy phấn ra và dậy .. Nhưng có lẽ nó biết trước điều gì xảy ra .. Nên sự bình tĩnh có vẻ thừa ..

- Thưa thầy , hiệu trưởng mời thầy xuống phòng tiếp phụ huynh ạ - đứa sao đỏ nói vọng từ cửa vào



Quang đang viết bảng , nó khựng lại 1 lúc .. rồi buông tay để phấn vào hộp .



- Hôm nay các em tự học nhé ^^ - Quang cười như nói vs học trò là “ ko có chuyện gì đâu “



Quang rời lớp và đi xuống phòng tiếp phụ huynh . Cả lớp lại lao nhao . Còn Ngọc thì lo lắng vô cùng , nó nắm chặt 2 tay vào nhau ..

- Hình như hôm qua thầy đánh nhau vs cả thằng Khánh bên a9 , đập cả điện thoại nó ra , đánh thâm tím hết mặt mày , bố mẹ nhận k ra RunSợ – 1 đứa thì thào

- Thầy mà đi đánh học sinh thì chết rồi

- Thầy vẫn còn trẻ mà , tránh sao đc sung đột

- Chắc thằng Khánh láo cái gì vs thầy

- Thằng đấy hiền lắm mà

- Nó chỉ hiền vs gái thôi , bà biết cái gì



Ngọc đột nhiên đứng vụt dậy chạy đi .. Long gọi Ngọc giật lại nhưng Ngọc vẫn chạy đi , Hà thì hình như đã hiểu sao bạn mình chạy đi vội như thế .. nên nó ngồi iên lại rồi thở dài .



- Thầy – Ngọc thở gấp gọi với theo khi bắt kịp Quang

- Sao bỏ lớp thế - Quang quay lại nhìn Ngọc vẫn đang đứng cách nó 5 bậc thang .



Nước mắt Ngọc lại trào ra ngon lành , nó đứng trôn chân nhìn Quang mà k biết phải nói j lúc ấy cả .



- Sao suốt ngày khóc thế - Quang nhíu mày

- Đúng rồi em chỉ biết khóc thôi – Ngọc hét lên

- Em làm sao thế - Quang tròn mắt , ngạc nhiên

Ngay lập tức , Ngọc lao như tên bắn .. Nó chạy đến ôm lấy Quang . Chẳng suy nghĩ gì cả , tình yêu lúc này chắc đã gõ cửa trái tim mỏng manh của Ngọc . Khoảnh khắc ấy như dừng lại .. Hơi ấm lồng ngực Quang lan tỏa vào nhịp đập trái tim Ngọc . Hạnh phúc len lỏi vào trái tim .



- Tim em đập mạnh quá – Quang vẫn bất động trước cái ôm của Ngọc



Ngọc lúc này mới giật mình mở vội mắt sau cái ôm lúc “ nông nổi “ . Nó từ từ buông tay khỏi eo Quang . cúi gằm mặt … xấu hổ ><



- Lần sau đừng làm thế nữa – Quang nói rồi quay đi

- Sao anh lại làm thế ? – Ngọc nói theo

- Làm gì – Quang quay đầu lại

- Sao lại đánh nhau và đập đt của Khánh

- Tại điện thoại nó đẹp hơn điện thoại anh – Quang im lặng 1 lúc rồi trả lời và tiếp tục đi , hình như nó cố đi thật nhanh để k phải trả lời câu hỏi nào của Ngọc nữa .



……..

Tại phòng tiếp phụ huynh .



- Tôi k chấp nhận 1 thầy giáo đánh học sinh như vậy – mẹ Khánh đập bàn đứng vụt dậy



- Bà bình tĩnh , phải có nguyên do thì mới có cớ sự này – Ông Hiệu Trưởng cố gắng trấn an mẹ Khánh



- Thầy nói đi ? Con tôi đã làm gì để thầy đánh nó như thế này – mẹ Khánh nói rồi quay sang nhìn con



- Thầy nói đi , chuyện là sao ? – Ông hiệu trưởng quay sang Quang



- Hỏi con bà đi – Quang đang ngồi nhưng thở dài đứng dậy



- Thái độ này là như thế nào ? ko 1 lời xin lỗi là sao ? – mẹ Khánh gắt ầm lên



- Bà bình tĩnh , thầy … - Ông hiệu trưởng cuống quýt

Quang cười nhếch mép nhìn ra ngoài cửa , tim lặng và k nói gì thêm .

- Tôi đề nghị đuổi việc giáo viên này đi – mẹ Khánh quát to chỉ chỏ tứ lung tung



- Tôi … - ông hiệu trưởng khó sử



Quang tiếp tục im lặng và bỏ ra ngoài !

Nó mặc kệ sự quát tháo ầm ĩ của mẹ Khánh .. tiếng gọi của ông bố hiệu trưởng bất lực . Nó bỏ ra phía sân sau trường , nó ngả lưng ra ghế đá nhìn lên trời thở dài .. rồi nhếch mép cười .. nhưng vết xước ở môi làm nó buốt đến tận óc .. nó giật mình ôm lấy miệng ..



- Đau phải ko ? – Ngọc xuất hiện trước mặt nó



- Học hành kiểu gì mà cứ bỏ tiết thế – Quang nhíu mày nhìn Ngọc



- Anh ko sao chứ - Ngọc trùng mắt như sắp khóc



- Ko sao mới ngồi đây chứ …



Ngọc nhìn Quang k nói gì



- Đừng có mà khóc đấy – Quang nhăn mặt xong lại cười nhếch mép



- Sao lúc nào a cũng cười như vậy thế , nhìn như là ko sao ấy – Ngọc gắt lên



- Sao cứ gắt lên vs anh thế - Quang cũng gắt lên



- Em biết lí do vì sao a đánh Khánh mà – Ngọc vẫn bực mình



- Rồi thì sao ? Muốn trả ơn à ? – Quang đứng dậy tiến về phía Ngọc



- Anh ngu lắm – Ngọc hét lên



- Nói lại xem – Quang cáu



- Anh …



Không để Ngọc nói hết câu . Quang tiến đến kéo giật Ngọc lại rồi khẽ đặt lên môi Ngọc 1 nụ hôn .Cái hôn như làm Ngọc chết lặng .. 1 lần nữa .. Ngọc thấy bên tai thì thầm những tiếng hát thật lạ .. tiếng hát làm tim Ngọc rộn ràng lên .. Đôi mắt mở ko chớp như đang ngỡ đây chỉ là 1 giấc mơ thôi ..



Quang từ từ buông Ngọc ra . Nó nhìn rõ khuôn mặt mất hết nhuệ khí của Ngọc . Nó lại nhếch mép cười ..



- Anh …anh làm ..gì thế ? – Ngọc nhìn Quang lắp bắp



- Bịp mồm – Quang tiếp tục k biểu lộ cảm xúc



Sau đó lại nhếch mép cười rồi bỏ Ngọc ở lại quay lưng đi . Ngọc vẫn chết chân ở đó . Nó vẫn thấy có bài hát gì đó vang vang bên tai .. thật lạ .. nó nghe như có ai nó nhắc nhẹ bên tai rằng “ Em yêu anh “



… Trống đánh tan học , Ngọc lững thững đi như mất hồn về lớp lấy cặp sách . Nó cứ như hồn phiêu phách lạc . mất hết cả tinh thần ..



- Mày sao thế - Hà túm lấy 2 vai nó



- Tao .. ko sao – Ngọc cúi mặt đặt tay lên môi



- Nhìn mày như bị ốm ấy – Hà cuống quýt ..



- Ko sao đâu – Ngọc gạt tay Hà ra đi lấy cắp sách rồi lại lững thững đi đúng như bị bắt mất hồn …



Hà nhìn theo dáng Ngọc đi chẹp miệng ngán ngẩm sau ấy cũng chạy theo .





Ngọc đi lướt qua Quang , nó k rối rít chào hay nhìn Quang như mọi lần nữa .. Nó lướt qua như 1 bóng ma ..

Quang thở dài , nó xuống xe đi theo kéo tay Ngọc lại , Ngọc như là ko còn tí sức lực nào , nó uể oải quay lại nhưng khi phát hiện đó là Quang , nó giật mình cúi mặt .



- Em làm sao thế ? – Quang nghiêng đầu nhìn vào mặt Ngọc



Ngọc k nói gì , nó chỉ lắc đầu quầy quậy .



- Hà đâu ? – Quang dáo dác nhìn quanh tìm Hà

- Cuối cấp , bố mẹ Hà đưa đón rồi – Ngọc nhìn Quang ngại ngùng

- Thế anh ..

- Để Long đưa Ngọc về nhé – Long ở đâu xen vào

- Ừ .. Ngọc vùng tay mình khỏi tay Quang , rối rít ngoảnh lại chạy lon ton về phía Long

- Ngọc đợi Long 1 tí nhé – Long cười vs Ngọc rồi tiến về phía Quang

Long thấp hơn Quang 1 chút .. Nó hơi ngước mắt lên nhìn Quang .. Trông Long lúc nào cũng vậy , phong thái đàn ông .. là mẫu bạn trai lí tưởng của những cô gái trong trường , chỉ mỗi tội .. Long khô khan quá ..



- Có nhiều cô gái xung quanh thầy k phải Ngọc – Long nói



- Em nói thế có ý gì ? – Quang nhíu mày nhìn Long



- Thầy hãy để ý người khác đi , đừng là Ngọc – Long vẫn cố tỏ thái độ lễ phép



Quang chẳng nói gì , nó lại cười như mọi khi nhưng lần này là cười hắt ra . Nó ko quan tâm đến những lời Long nói .. Nó lên xe và bỏ đi . Chắc nó cũng chẳng biết Ngọc đang nhìn theo cái bóng nó đi .. Bên tai Ngọc lúc này vẫn còn văng vẳng tiếng hát .. tiếng ai đó nhắc nó rằng .. “ Em yêu anh “ . Nó cứ lắc đầu phủ nhận những gì đang nghe đc .. Nhưng tay nó đặt lên trái tim đang đập mạnh liên hồi .. Nó hiểu đó là tiếng hát của trái tim .. và trái tim nhắc nó rằng .. Nó yêu Quang !



- Ngọc ko khỏe à – Long đặt tay lên vai Ngọc , nghiêng đầu nhìn Ngock



- Ko sao đâu – Ngọc giật mình ra khỏi những suy nghĩ , nó đưa tay lên đầu cười xòa



- Ngọc yêu anh Quang đúng ko ? – Long thay đổi nét mặt



Ngọc giật mình nhìn Long , đột nhiên nó k biết phải trả lời như thế nào nhỉ ?



- Về đi , đừng nghĩ linh tinh – Ngọc cười chống chế



- Ừm .. – Long cười nhẹ



Ngồi phía sau Long . Ngọc thấy nhớ cảm giác ngồi sau cái lưng ấy của Quang , nhớ lại lúc ôm Quang .. và nhớ lại cả lúc Quang hôn nó ! .. Tim nó lại đập thật mạnh .. Nó lại đặt tay lên lồng ngực thở dài .



- Ngọc k buồn chuyện Khánh nữa chứ - Long hơi ngoái đầu lại



- Chuyện trẻ con nên Ngọc ko buồn đâu



- Nếu Ngọc buồn thì cứ nói vs Long nhé



- Cám ơn Long



- Đừng nói cám ơn



- Thế nói gì bây giờ Razz



- Nói “ chắc chắn rồi “ ấy



- hì – Ngọc cười nhạt



Long im lặng sau tiếng cười nhạt nhẽo ấy của Ngọc . Long cũng mỉm cười .. nụ cười đau khổ .. mắt nó ánh lên điều j đó buồn man mác .

Ánh chiều xuống dìu dịu .. Quang về nhà , nó mở cổng xong đột nhiên nghĩ đến cái lúc ở phía sau trường .. Nó tự hỏi “ sao mình lại hôn con bé ấy ? “ Quang ngán ngẩm lắc đầu . tiếp tục mở cửa ..



- Anh Quang – 1 tiếng nói vang lên phía sau Quang



Quang có lẽ biết đó là tiếng của ai , nó thở dài rồi từ từ quay lại .. và im lặng .. Đấy chẳng phải My , con bé học cùng lớp thiết kế bên Hàn vs nó sao . My sao lại ở đây ?



- May là cái thành phố này bé – My nhìn Quang



- Đến đây làm gì – Quang quay đi tiếp tục mở cổng , dắt xe vào



- Em đã nói là em sẽ tìm đc anh mà , sao anh về mà ko nói vs em



- Sao anh phải nói vs em ? – Quang quay ra trước mặt My



- Vì em yêu anh , em phải biết anh ở đâu chứ ? – My vênh mặt lên nói



- Về nhà đi – Quang đi vào trong nhà để mặc My đứng đấy



- Em từ Hàn Quốc về đây tìm anh , sao anh lại đuổi em ?



- Sao em phiền thế , đi về đi – Quang quay lại gắt lên

- Có bao giờ anh gắt lên vs em như thế đâu – My cũng gắt lại



Quang đóng rầm cửa nhà lại .



- Anh quá đáng lắm – My hậm hực như muốn nhảy ngược lên .. nó đi ra ngoài lên xe rồi phóng đi trong tức tối . Lúc này Quang mới mở cửa nhòm ra ngoài xem My đi thật chưa , nó cười rồi chạy ra đóng cổng lại .

Nó vào nhà nằm dài ra ghế .. Nó bật đầu máy nghe nhạc .. vẫn là bài hát nó vẫn hay nghe .. “My heart is cursing “ .. đột nhiên nó lại nghĩ đến chuyện cái hôn ấy .. Nó nhếch mép cười nhưng trông mặt nó đáng yêu dã man ><

Nó lấy điện thoại , gọi cho Ngọc ..

Nhạc chờ gì đây “ thuê bao quí khách vừa gọi hiện đang trong tình trạng hết tiền , để nói chuyện vs chủ thuê bao mong quí khách vui lòng nạp tiền cho thuê bao “ – Quang cười híp cả mắt .. Nó cố nhịn k cười ra tiếng .. Lần đầu tiên nó nghe cái thể loại nhạc chờ như vậy ..



- a lô – Ngọc trả lời đầu dây bên kia



- …. Em đang làm gì thế ?



- Dạ , em vừa về .. chưa làm gì cả



- Mai chủ nhật k phải đi học đúng ko ?



- Dạ - Ngọc thấy nóng mặt ><



- Thế em đi tắm , ăn cơm , rồi mặc quần áo đẹp vào .. anh đón em



- Làm gì ạ ..



Týt týt týt .. Ko cho Ngọc câu trả lời . Quang cúp máy .



- Có chuyện j thế con – mẹ kế Ngọc – Bà Huyền nghe thấy Ngọc hét ầm lên trong phòng



- Anh ấy rủ con đi chơi – Ngọc nhẩy tưng tưng trên đệm



- Trông , con hạnh phúc thế cơ à ? Bà Huyền tiến lại ngồi xuống đệm



- Dạ , anh ấy bt lạnh lùng lắm :”> - Ngọc ngồi xuống ngại ngùng nói



- 2 đứa yêu nhau chưa ? – Bà Huyền đặt tay lên đầu Ngọc



- hì :”> - Ngọc lại cười ngượng



- Trông thằng bé như thế nào , bn tuổi ?



- Anh ấy hơn con 4 tuổi , nhìn mặt thì có vẻ khó gần , nhưng thật ra anh ấy rất tốt – Ngọc nói



- Thế nó tên gì – Bà Huyền cười cái tính thật thà của Ngọc



- Anh ấy tên là Quang mẹ ạ - Ngọc cười týt mắt



Nhưng ngay khi Ngọc vừa dứt lời .. Bà Huyền như sững sờ .. bà buông tay từ trên đầu Ngọc xuống . mắt bà trùng lại như sợ hãi điều gì đó ..



- Mẹ sao thế , mẹ k khỏe à ? – Ngọc cuống quýt



- à , mẹ k sao .. mẹ chợt nhớ đến 1 người thôi – Bà Huyền lại mỉm cười đặt tay lên đầu Ngọc , bà tốt với Ngọc như Ngọc là con đẻ bà vậy .



Ngọc thì khác .. Nó bắt đầu tiết mục lựa quần áo theo tiếng nhạc …
Về Đầu Trang Go down
https://a6family.1forum.biz
Nghoainam90
Thần Chém
Thần Chém
Nghoainam90


Tổng số bài gửi : 195
Điểm : 11033
Join date : 10/11/2009
Age : 33
Đến từ : Bạch Mai Phố

Anh cứ khóc đi Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Anh cứ khóc đi   Anh cứ khóc đi I_icon_minitimeMon Jul 19, 2010 3:33 pm

Chap 4 : Đằng sau nỗi đau





Ngọc hớt hải vừa sỏ guốc vừa nghe điện thoại của Quang , nó cúp máy cất vội vào túi sách chạy nhanh ra mở cổng .. Nó từ từ tiến về phía Quang 1 cách ngại ngùng , e thẹn k như lúc nãy tẹo nào .. Nó từ từ đưa mắt lên xem phản ứng của Quang ..

Váy ống đỏ , khoác ngoài 1 cái áo ngắn tay màu trắng , khoắc 1 cái túi nhỏ chéo màu vàng nhũ .. tất đen , guốc đỏ và mái tóc buông dài ép thẳng … còn phảng phất mùi thơm của dưỡng xịt tóc .



- Em ăn mặc kiểu j thế - Quang nhíu mày



- Đây là cái váy đẹp nhất của em r – Ngọc cũng sị mặt ra



- Lại gần đây – Quang đưa tay ra hiệu



Ngọc lững thững lại gần phía Quang , nó ngại và hơi run vì cái hôn của Quang lần trước …



- Cởi áo khoác ngoài ra – Quang nói



- Tại sao ạ - Ngọc hốt hoảng vội lấy tay vắt chéo che ngực



- Anh đang sửa lại cái kiểu ăn mặc của em – Quang lại nhăn mặt



Ngọc vừa cởi áo vừa k dám nhìn Quang .. chẳng phải cởi ra thì sexy lắm à ..

- Cởi quần tất ra – Quang nói tiếp



- Cái j – Ngọc hết hồn hét ầm lên



- Em tự cởi hay a cởi hộ ? – Quang nói tỉnh bơ



Ngọc lại sị mặt , nó ra hiệu cho Quang quay mặt đi .. xong nép vào 1 góc gần cửa tháo tất ra , may là k mặc quần tất nên dễ cởi đấy ..



- Đưa 2 cái đó đây – Quang chìa tay ra ..



Ngọc 1 tay đưa áo vs tất cho Quang 1 tay kéo váy vì ngại và k quen .

Quang mở cốp xe cho đồ vào , rồi lấy trong cốp xe ra 1 cái lịt , nó đặt tay lên vai Ngọc xoay ng Ngọc lại . Sau đó nó luồn tay qa vào phía gáy Ngọc qua lớp tóc .. nó lấy tay trải lớp tóc đều lên .. khẽ đưa tay về phía trán vuốt ngược phần tóc đằng trước và mái lên rồi cuộn tất cả tóc lại .. búi thành kiểu củ hành .. Lúc này Quang mới để ý bờ vai trần trắng mềm của Ngọc .. cái má ửng hồng trắng mịn bên cạnh đôi môi đang mọng lên lớp son bóng màu cánh sen .. trông Ngọc lúc này ko giống 1 cô bé lớp 12 nữa .. trông Ngọc k có vẻ đẹp đáng yêu khi xõa tóc và mặc quần áo bt hay quần áo đồng phục .. Ngọc có vẻ đẹp của 1 phụ nữ đầy sức hút !



- Nhìn đc chưa anh – Ngọc khẽ quay lại từ từ cúi mặt k dám nhìn Quang



- Đẹp lên rồi – Quang giật mình ra khỏi xúc động bột phát , nó hắng giọng nói xong quay đi k muốn Ngọc nhìn thấy sự ngỡ ngàng của nó



- Sao anh rành thế ? – Ngọc tít mắt nhìn Quang



- 3 năm học thiết kế mà – Quang đặt nhẹ tay lên đầu mọc mỉm cười .. mắt nó híp lại



Ngọc lại ngơ ngác trước hành động ấy của Quang .. 1 lúc trong tíc tắc , khuôn mặt Quang tỏa sáng trong mắt Ngọc .. trái tim ngọc tiếp tục hát những câu hát k nhạc vang vọng như thì thầm bên tai nó ..



- Đi thôi – Quang nói



- Ờ , dạ .. – Ngọc giật mình



Nó lon ton chạy lên xe ..



- Mà đi đâu thế anh – Ngọc rướn cổ hỏi Quang cái câu nhẽ ra phải hỏi từ lúc đầu



- Đi rồi biết – Nói rồi Quang phóng đi ..



Quang dừng lại ở quán bar . Bảo vệ dắt xe cho nó . Luân đứng ở cửa vẫy tay gọi Quang , Quang vẫy tay lại .. Sau đó bất ngờ đến nỗi nó quay lại chìa tay ra vs Ngọc rồi cười tươi đến mức .. Ngọc giật mình nhưng nhanh nhạy rút điện thoại ra chụp lại khoảnh khắc ấy .. rồi toe toét cười



- Đưa máy đây – Quang nhíu mày đưa tay ra đòi điện thoại của Ngọc



- Ko – Ngọc đút máy vào túi sách cười toe toét



- Đưa nhanh lên – Quang vẫn xòe tay đòi máy



- Đây là lần đầu tiên anh cười vs em như thế - Ngọc nhìn Quang cười mỉm



Ngọc cúi mặt định đi vào trước Quang , cái khoảnh khắc Quang khẽ nắm lấy tay Ngọc , nó rảo bước bên cạnh Ngọc … ko nói j , k mỉm cười .. k đòi xóa cái ảnh đó nữa .. Nó cứ như thế .. chỉ im lặng , chỉ dịu dàng trong sự lạnh nhạt . Nó luôn khiến Ngọc có những cảm xúc bất ngờ .. Ngọc ko biết Quang có cảm thấy hạnh phúc khi nắm tay nó chặt như vậy hay ko .. Nhưng nó muốn nói cám ơn Quang vì sự ấm áp nó cảm nhận đc mỗi khi Quang im lặng bên cạnh nó .. tiếng hát ấy lại vang lên và lồng ngực Ngọc khẽ thổn thức 1 tình yêu đã trỗi dậy rõ ràng hơn bao giờ hết ..



- Đến muộn thế - Luân vỗ vai Quang



- Đón bạn nữa – Quang cười



- Người yêu ông hả - Luân cười rồi hất hàm về phía Ngọc



Quang quay ra nhìn Ngọc xem phản ứng của Ngọc khi nghe câu hỏi đó như thế nào , nó k trả lời Luân nhưng chỉ cười nhếch mép rồi kéo Ngọc đi theo nó .. bỏ Luân lại phía sau lắc đầu cười ngán ngẩm ..



Ngọc hơi ngạc nhiên khi nhìn mình qua gương .. Nó giật mình tự hỏi “ đây là mình à “ Nó đứng sững lại nhìn hình ảnh nó lúc này trong gương .. Chỉ 1 vài thay đổi rất nhỏ , Quang đã vẽ rõ những đường nét quá đẹp trên Ngọc .. Ngọc thấy mỗi lúc 1 rạo rực hơn , nó chợt hiểu .. ở bên Quang nó thấy mình đẹp hơn .

- Ko nhận ra mình à ? – Quang đặt tay lên vai Ngọc

Ngọc im lặng , nó đang tự hỏi , thật ra t.c trong Quang dành cho Ngọc là gì ? Sao tốt vs Ngọc như thế ? .. Ngọc k dám nhìn vào gương nữa , nó tránh ánh mắt như đọc đc mọi suy nghĩ của Quang ..

- Vào thôi .. mọi người đợi – Quang vỗ 2 cái nhẹ vào vai Ngọc

Ngọc đi theo Quang .. nó ít khi đến chỗ như này .. Quán bar này nghe nói hay lắm .. Mọi người đến đây hát cho nhau nghe , đến muộn thì nghe ngta đánh nhạc ..

Cả 1 ko gian ngập ánh đèn hiện ra trước mặt nó , trên sân khấu có người đang đứng hát .. nghe hay quá .. Ngọc đứng lại nghe và nhìn vào người đang hát thíc thú .. Nhưng Quang lại quay lại nắm lấy tay Ngọc 1 lần nữa kéo đi .. Bạn Quang đang ngồi khá đông ở đó .. Luân đang nói cái j đó vs mọi ng , mọi người cười ầm lên rồi cầm hết cốc lên , có người đang vẫy Quang và mọi ngó Ngọc rồi nói cái j đó .. Đông quá , Ngọc thấy ngượng …

- Bạn gái à Quang – 1 người hỏi khi Quang bảo Ngọc ngồi xuống



- Định phỏng vấn ng nổi tiếng à – Quang vo cái mảnh giấy mềm đáp về phía ng vừa r sau đó cười ..



Lần đầu tiên Ngọc thấy Quang lạ như thế .. thì ra vs bạn bè , Quang rất thân thiện và đc yêu quí đến như thế ..

- Em uống gì – Luân hỏi Ngọc



- Em ..



- 2 cam vắt bỏ thêm muối đi – Quang cắt lời Ngọc



Ngọc nhìn Quang .. Nó k hiểu sao Quang lại gọi như thế



- Thế mới giống yêu nhau chứ - Quang thì thầm tai Ngọc



Lại thêm lần nữa .. Ngọc chết lặng trong tiếng thì thầm làm trái tim nó tiếp tục loạn nhịp .. Nó cầm vội 1 cái cốc nước lọc dưới bàn lên uống vội để chấn an tinh thần .. Nhưng nó nhận thấy những cái nhìn ngạc nhiên của mọi ng và cả của Quang .. Nó lau miệng tròn mắt nhìn mọi ng tìm câu trả lời là đang có chuyện gì ..

Ngọc nhìn xuống nó giật mình vì vừa uống hết cốc rượu của Luân ..

- Em xin lỗi – Ngọc rối rít



- Em sao thế - Quang nhìn Ngọc ..



- Dạ em k sao .. – Ngọc cười xòa



- Thật ko ? – Quang vẫn chưa hết ngơ ngác bởi cách Ngọc uống hết cốc rượu



Mọi người nói chuyện vui vẻ . Còn Ngọc thì cứ thấy mặt nóng bừng lên .. Nó tựa đầu vào vai Quang .. Nó đã rất muốn như vậy từ lâu rồi .. Ấm áp lắm , gần gũi nữa .. Tiếng nhạc êm quá , nó càng làm Ngọc như muốn phút giây này ngừng lại .. tựa mãi vào vai Quang ..



- Vâng . ai muốn là người tiếp theo ạ - Giọng Mc trên sân khấu



Chẳng biết là làm sao hay ai xui khiến .. ai mách bảo nữa , hay trêu trọc j Ngọc , Ngọc đứng vụt dậy xung phong rồi cười toe toét .. Mọi người ngạc nhiên , cả Quagn cũng ngạc nhiên .. Nó giật giật tay Ngọc .. nhưng Ngọc vẫn đi lên phía sân khấu k để ý gì đến Quang .

Bạn của Quang ai cũng thấy Ngọc rõ là đẹp . Ai cũng khen Quang khéo chọn . nhưng nếu mọi ng nhìn Ngọc lúc đầu tiên thì sẽ nói Ngọc trẻ con và trông đểu đểu kiểu gì ấy .. Quang tủm tỉm cười .



- Quang – Ngọc gọi lớn trên sân khấu làm Quang giật mình ngước lên

- Em yêu anh – Ngọc nhẹ nhàng nói



Tiếng nhạc dạo .. nó khiến Quang im lặng .. khiến Quang chợt thấy có cái gì đó đang vỗ nhẹ vào bên bờ vai nặng trĩu những đớn đau của Quang .. Quang thấy lòng se lại ..

“ Vẫn hay oán trách anh lạnh lùng vs em , ngay sau đó xin thứ tha .. vì em vẫn muốn anh đc vui mỗi ngày kề bên em , tất cả do em sai .. Đến cùng dù là điều tốt xấu .. ngọt ngào đắng cay .. luôn mong thấy anh tươi cười .. “ Mắt Ngọc long lanh lên những tia kì lạ .. Nó nhìn về phía Quang và hát .. cảm xúc .. tình yêu đã trỗi dậy quá lớn .. ko thể dấu diếm đi đc nữa ..



“ ước mong rằng anh nhận ra .. Em luôn mang trong tim 1 niềm tin ấy .. A sẽ đến nâng tay em bay về phía xa …. Bối rối nhịp tim em tăng lên khi anh kề bên .. Nhìn lại bao chi tiết thật đáng yêu “



Quang khẽ cúi mặt .. Nó k dám đối mặt vs tình cảm này của Ngọc .. Nó thở dài .. như nói mình hình k xứng đáng để đc nghe bài hát này , “ Một người em thương nhất “ .. Nó đang là người Ngọc thương nhất , tin tưởng và đang yêu thật lòng .. Luân là người trong cuộc .. Nó vỗ vai Quang ..



- Suy nghĩ kĩ vào – Luân vỗ vai Quang



- Tao sai đúng ko ? – Quang quay sang hỏi Luân



- Mày k sai hoàn toàn , mày cũng thíc con bé đúng ko ?



Quang giật mình trước câu hỏi của Luân .. Nó nhìn Luân 1 lúc k trả lời rồi quay đi tránh câu hỏi ấy , Nó ngước lên sân khấu nhìn đôi mắt ướt của Ngọc .. con bé sắp khóc đến nơi rồi ..



- Cảm động quá nhỉ



Quang ngẩng lên khi nghe giọng nói ấy . My xuất hiện phá tan mọi cảm xúc thường trực trong Quang .. Quang đứng dậy im lặng đối diện trước My



- Anh về Việt Nam là vì con bé này à ? – My nói giọng tức giận chỉ thẳng tay về phía Ngọc



- Em đừng làm ầm lên chỗ này – Quang gạt tay My xuống



- Em đã cố gắng vì anh trong suốt 3 năm nay , sao anh đối sử vs em như thế - My vẫn cố hét lên



Và Ngọc nhìn thấy My chứ .. Thấy Quang và My to tiếng chứ .. Nó buông mic xuống . Chết lặng trên sân khấu khi Quang kéo tay My ra ngoài . Luân nhìn lên sân khấu .. nó phát hiện ra cảm giác buồn của Ngọc .. Nó vẫy tay vs Ngọc , nó cười để trấn an con bé .. Ngọc lững thững đi xuống ..



- Nhà vệ sinh ở đâu hả anh – Ngọc hỏi Luân



- Ở đoạn lối đi vào , cần anh dẫn đi ko ?



- Dạ thôi em tự đi – Ngọc cười để Luân yên tâm là nó k sao



Ngọc thật ra là muốn đi theo Quang , chạy theo Quang và muốn biết cô gái ấy là ai ? Tại sao lại gần Quang như thế .. tại sao lại có thể nch vs Quang như thế .. tại sao lại có cuộc cãi vã .. Ngọc bước đi rồi khựng lại , nó nghe thấy giọng nói ấm của Quang ngay gần ấy thôi ..



- Em đừng trẻ con như thế



- Con bé ấy là ai ? anh nói đi – Giọng My run lên



- Đấy k phải là chuyện của em - Quang lờ đi



- Sao lúc nào anh cũng đối xử vs em lạnh nhạt như thế



- Em đừng quan tâm đến chuyện của anh nh quá



- Anh yêu con bé đó rồi đúng k ? Nếu k có gì anh đã nói là k có j – My gằn giọng



- Em thôi đi ! Nó con của người đã khiến bà ta bỏ rơi anh , đc chưa



- Vậy tại sao ? tại sao .. sao anh – My k hiểu



- Đúng đấy , anh chỉ muốn nó hiểu cảm giác bị ng mình yêu thương nhất vất bỏ là như thế nào – Quang gắt lên tức giận



- Anh ..



- Thật hả anh – Ngọc xuất hiện trước sự ngỡ ngàng của My



Quang giật mình quay lại .. Nó thấy tim mình thắt lại khi nhìn thấy đôi mắt đã ướt nhòe của Ngọc .. môi Ngọc đang run lên bởi cố kìm nén nỗi đau hiện tại ..



- Những gì anh nói là thật phải ko ?- Giọng Ngọc run lên .. nc mắt ko ngừng rơi



- Anh .. ko .. anh ..- Quang k biết phải nói j , giải thíc như thế nào .. nhưng mọi thứ đang quay tròn trc mắt nó …



- Mẹ Huyền là mẹ anh sao ? – Ngọc vẫn khóc và cố gắng nuốt ngẹn lại

Quang quay đi ko dám nhìn Ngọc .. Nó thấy mình quá tồi tệ .. nhưng lại cố dấu đi sự sợ hãi lúc này ..



- Anh tiếp cận em từ đầu đến cuối , là để em có cảm giác như lúc này đúng k – Ngọc đặt tay bóp chặt lồng ngực nc mắt k ngừng rơi nhiều đến mức nhòa đi tất cả



Ngọc k đợi câu trả lời của Quang .. Nó chạy vụt đi .. mất 1 lúc như chết đứng trước nước mắt của Ngọc bóp ngẹt trái tim Quang .. Nó cảm thấy trái tim mình đang vỡ òa ra trước Ngọc .. trước những giọt nc mắt ấy .. Nó ngoảnh lại nhìn Ngọc chạy đi rồi bất chợt chạy theo mặc My đứng đó gọi nó ..



- Nghe anh nói đã – Nó kéo giật tay Ngọc lại



- Ko cần đâu – Ngọc hét lên vùng tay khỏi tay Quang



- Ko như em đã nghe thấy đâu – Đôi mắt ghi của Quang đỏ sọc lên



- Em .. Em đã từng nghĩ anh là 1 thiên thần – Ngọc ngẹn giọng nó đặt tay lên lồng ngực .. Nước mắt nó nhiều đến mức như k thể cạn



- Anh xin lỗi .. Anh .. – Quang thấy mình nhỏ bé trước Ngọc , nó thấy sợ nếu buông tay ra .. Ngọc sẽ đi mất nên nó cố nắm chặt lấy cánh tay Ngọc



- Anh đừng xin lỗi , đừng nói xin lỗi , tại sao chứ - Ngọc lắc đầu , vùng tay thật mạnh nó đánh mạnh vào người Quang và vùng tay ra .. Nó hét lên trong đau đớn .. nó quá nhỏ bé và mỏng manh để chấp nhận chuyện này ..



Nó chạy đi .. 1 đoạn .. Nó dừng lại .. Nó rút đôi guốc ra đáp đi rồi chạy tiếp .. Đôi mắt Quang vẫn đỏ lên nhưng nước mắt nó k thể rơi ra đc .. tại sao lại như thế này .. tại sao đã quá lâu rồi .. Mỗi lần đau đớn .. nó đã k thể khóc đc nữa .. Đôi bàn tay nó nắm chặt .. Nó k biết .. ko phải là nó k thể khóc .. mà nó chịu đựng và kiềm chế quá giỏi ..



- Đúng là anh đã yêu con bé đó mà – My xuất hiện phía sau Quang



- Anh mệt quá – Quang quay lại ..



My sững sờ .. Giọt nước mắt Quang đang rơi xuống .. chẳng phải Quang nói sẽ k thể khóc đc nữa sao ? .. Nhưng nó đã khóc rồi .. Nó khóc vì đã đánh mất người con gái nó yêu .. Nó khóc vì chợt nhận ra k giữ đc mẹ mình .. Nó chợt nhận ra đôi bàn tay nó quá bé nhỏ k nắm chặt đc tay những người nó yêu thương .. Nó đã làm gì thế này ? Quang mỉm cười , nụ cười k còn sức để cười nữa .. nó quay lưng đi .. Quá muộn k khi nó mới vừa biết đc .. Ngọc đã đi vào trái tim nó từ lúc nào nó cũng k nhận ra .



……



Ngọc vẫn đến trường . Tiết anh văn Quang k lên lớp nữa mà là thầy giáo mới .. Ngọc cũng im lặng nhiều hơn ..

Nỗi thất vọng , sự tổn thương hiện rõ trong đôi mắt còn non nớt của Ngọc , và Long .. dù chỉ đứng ngoài nhưng nó luôn nhìn thấy điều đó rõ ràng .. Chỉ là nó k biết phải làm gì .. nó chấp nhận im lặng nhìn Ngọc .. Nhưng rồi .. điều đó chỉ làm Long thêm khó chịu .. Ngọc k phải là 1 cô bé như thế .. Ai đã mang đi nụ cười ấy , sự vô tư và ngây thơ ấy ?



- Ngọc thích biển ko ? – Long đứng cạnh Ngọc bên hành lang ..



- Hì ! Long định đi biển à ? – Ngọc vuốt mái tóc đang bay lên vì gió của mình nhưng k nhìn Long ..



Long nhìn Ngọc 1 lúc .. Nó nắm lấy bàn tay Ngọc .. Ngọc nhìn Long , nó k hiểu Long đang muốn làm gì .. Nhưng Long nhẹ nhàng nắm chặt lấy cánh tay Ngọc .. Nó mỉm cười .. dịu dàng đến nỗi làm Ngọc thấy an lòng và nhẹ nhõm .. Long dắt tay Ngọc đi .. Tan trường rồi .. Ngọc đi cạnh Long .. Nó thấy như có ng để an ủi .. Hà dạo này bị bố mẹ quản lí và đi học thêm nh quá vì cái tội học kém chẳng có thời gian cho nhau nữa ..



- Long thấy Ngọc khác lắm – Long nói



- Ngọc vẫn thế mà – Ngọc cười



- Long cảm thấy Ngọc đang đau ở chỗ này – Long vỗ tay vào phía tim



- Ngọc k sao đâu – Ngọc cúi mặt cười nhạt ..



- Mai chủ nhật .. đi chơi vs Long nhé



- Cậu k ôn tập à ?



- Long k thíc học đại học – Long cười



- Hì .. đúng là con trai ..



- Mai nhé ..- Long đứng trước mặt Ngọc làm Ngọc dừng lại



- Ừm – Ngọc cười ..



Logn vs Ngọc tiếp tục đi tiếp .. Nó thấy háo hức kì lạ . Nhưng nó thấy Ngọc đứng sững lại khi ra cổng trường .. Nó nhận thấy điều gì đó bất ổn .. Nó bắt gặp Quang đang đứng phía đối diện ..



- Đi thôi Ngọc – Long kéo tay Ngọc nhưng Ngọc k bước đi



- Nói chuyện vs anh đi – Quang nói



Ngọc im lặng cúi mặt .



- Có chuyện gì đã xảy ra thế - Long tiến về phía Quang



Quang quay ra nhìn Long .. Nó k nói j .. Nó tiến về phía Ngọc ..



- Nếu thật sự là anh yêu em thì sao – Quang nhìn Ngọc chờ 1 câu nói



- Anh nói gì thế - Long kéo giật tay Quang lại



- Anh có yêu em hay k , thật hay là giả , em đã k còn quan tâm nữa .. – Ngọc ngước lên nhìn Quang



Quang chết lặng 1 lần nữa .. Nó để Ngọc đi qua nó .. đi theo Long . Nó k biết phải làm gì nữa .. Nó k biết kéo Ngọc lại phía mình = cách nào . Nó đã làm sai .



- Có chuyện j thế - Long quay lại phía Ngọc nhưng nó giật mình khi Ngọc đang khóc .. Ngọc bước đi như k có chuyện gì nhưng lại khóc như k thể k có chuyện gì .. Long định nói điều j đó .. Nhưng Ngọc nắm chặt cánh tay Long như bảo Long hãy im lặng đừng nói gì cả ..

Ngọc về nhà trong sự mệt mỏi .. Nó k biết phải làm gì lúc này . Lúc này mọi thứ quá áp lực vs nó ..

Nó ngồi dậy khỏi đệm .. mở cửa đi sang phòng bà Huyền .. bà đang ngồi trên đệm xem cái j đó ở máy điện thoại .. thấy Ngọc vào bà mỉm cười ..



- Mẹ .. con có chuyện muốn hỏi mẹ - Ngọc ngồi xuống gần bà



- Có chuyện gì thế con – Bà Huyền ngồi gần phía Ngọc



- Mẹ có 1 người con trai tên là Quang à – Ngọc ngước đôi mắt nhìn bà



Bà Huyền sững sờ trước câu hỏi của Ngọc . Bà im lặng quay đi lảng tránh



- Mẹ đã làm anh ấy tổn thương rất nhiều mẹ biết ko ?



Bà Huyền vẫn im lặng .. nước mắt bà vô tình lăn dài trên gò má .. giọt nước mắt bà chỉ dám để nó nhẹ rơi trong đêm .



[…]



- Nếu đã k còn hạnh phúc khi ở cạnh nhau nữa , anh hãy để em đi đi – Bà Huyền nói vs ông Minh chồng bà



- Còn con em thì sao - Ông Minh cố níu giữ vợ mình

Bà Huyền im lặng .. Bà đã sắp xếp hành lí để đi theo ng mà bà cho rằng ng đó mới là người có thể đem lại hạnh phúc quãng đời còn lại cho bà .



- Em nghĩ kĩ đi , đừng để con thấy cảnh này – Ông Minh buồn bã ngồi xuống ghế



- Bố cứ để mẹ đi đi – Quang xuất hiện . Nó nói như thế khi chỉ mới là 1 đứa lớp 6



- Quang .. – bà Huyền quay lại và quá ngạc nhiên trc câu nói vừa rồi của con trai mình



- Con k cần 1 người k muốn làm mẹ của con



- Con k đc nói thế vs mẹ - Ông Minh quát lên



- 1 là mẹ đi ngay bây giờ và đừng bao giờ quay lại nhìn còn nữa , 2 là mẹ vẫn là mẹ của con đừng đi đâu cả .. đừng bỏ con – Thằng bé khóc



- Mẹ xin lỗi … - Bà Huyền khóc rồi sách va li chạy đi , bà chấp nhận k là mẹ của Quang nữa để chạy theo ng mà bà yêu ..



Quang thấy chân mình mềm nhũn , nó ngã ra nền nhà .. Ông Minh chạy lại đỡ con .. Ông thấy con mình đã quá cứng rắn .. Có vẻ sự lạnh lùng xuất hiện từ lúc ấy .. sự lạnh lùng đã ăn vào đôi mắt Quang từ lúc ấy ..

[…]



- Tại sao mẹ lại làm thế vs anh ấy – Ngọc đứng vụt dậy khóc



- Mẹ k muốn làm thế , mẹ biết mẹ đã rất sai , nhưng nó k muốn gặp lại mẹ nữa



- Con ghét mẹ - Ngọc hét lên rồi chạy ra ngoài …



Bà Huyền như vỡ tan ra .. Nước mắt k ngừng rơi trong đớn đau .. Nỗi đau gặm nhấm bà hơn 10 năm nay .. nỗi đau bà đã reo lên đôi vai yếu ớt của đứa con trai bà mà k gì có thể bù đắp đc .



……



Ngọc tìm đến quán bar đó . Nó đến đó 1 mình .. Ngồi ở bàn ở trong góc … Nó muốn lên hát .. nó muốn nhớ đến Quang ở cái giây phút nó đang hạnh phúc nhất .. trước cái lúc Quang làm tim nó vỡ vụn ra ..

Ngọc lên sân khấu .. lần này nó k hát bài hát kia nữa .. Nó đang cảm thấy .. Lúc này đây .. nó sẵn sang tha thứ cho Quang .. nhưng lại k biết tha thứ như thế nào .. Nó chỉ thấy càng đớn đau nó càng yêu và thương Quang ..

“ Bao ngày qua em như say trong giấc mơ .. Ngỡ như anh luôn yêu trọn đời bên em .. Mà ngờ đâu hôm nay anh đã mãi xa .. Bỏ lại em , nơi đây cô đơn lạnh giá … “

Nước mắt Ngọc rơi xuống trước sự chứng kiến của bao nhiêu người .. tất cả mọi ng im lặng trước giọt nc mắt ấy …

“ Nếu lúc trước khi ta yêu nhau em k trao em trọn vẹn con tim , thì giờ đây khi xa nhau nước mắt sẽ k rơi hoài .. từng đêm cô đơn em nhớ anh nhiều .. “

Giọng hát Ngọc lạc đi .. Nó k nhìn thấy gì phía sân khấu nữa .. Nước mắt đang làm nhòa đi tất cả .. Nỗi đau gợn lên tình yêu ấy mãnh liệt hơn nữa ..

Bài hát kết thúc . Tiếng vỗ tay , tiếng xì xào nhìn vào Ngọc .. Ngọc vẫn khẽ cười cúi chào mọi ng rồi từ từ bước xuống .. Nó k muốn ngồi lại nữa .. Nó đi thật nhanh để ra khỏi chỗ này .. Nó k dừng đc nước mắt ..



- Em đừng khóc nữa



Ngọc đứng sững lại khi câu nói ấy chợt vang lên …



- Anh đã từng nghĩ là sẽ làm em tổn thương



Ngọc khẽ quay người lại .



- Anh đã từng nghĩ sẽ làm em phải thất vọng



Ngọc nhìn đăm đăm lên sân khấu



- Nhưng anh lại đã muốn làm em vui

- Nhưng anh thật sự muốn bảo vệ cho em

- Anh .. đã k phát hiện ra ..

- Anh yêu em ..



Ngọc lấy tay che miệng tránh khóc nấc lên . Quang đang đứng trên đó , nhìn nó , nói những câu như thế .. con người lạnh lùng ấy mà cũng biết nói thế sao ?

Và rồi Quang hát . Nếu k hát chắc bị khán giả chửi quá . Nó hát nhìn theo Ngọc .. bài hát càng làm Ngọc khóc nhiều hơn nhưng hạnh phúc đang xoa tan đi những đớn đau đã phải chấp nhận …

“ .. Anh nuốt nước mắt những đêm trong lẻ loi .. Anh nhớ em .. “

Ngọc lau nước mắt , nó nhìn Quang và cười hạnh phúc ..

Chuyện gì đang diễn ra trong lòng Ngọc lúc này vậy . Ngọc thấy mọi thứ chẳng còn gì quan trọng nữa .. Ngọc thấy mọi thứ lúc này chẳng có gì bằng Quang cả .. Quang vẫn cứ là thiên thần trong mắt nó .. vẫn là thứ luôn tỏa sáng trong mắt Ngọc .. Ngay cả trong lúc này .. Ngọc vẫn nghe thấy tiếng hát êm như ngày trước .. như những lúc ở cạnh Quang .. như lúc nó ôm Quang , như lúc Quang cười vs nó .. như lúc Quang làm tất cả để bảo vệ nó .. như lúc Quang hôn nó .. Nó có thể tha thứ tất cả .. bây giờ nó mới biết chỉ cần mỉm cười và ôm lấy Quang là có thể tha thứ tất cả … Lần này nó khóc vì quá hạnh phúc …



- Anh .. xin .. lỗi .. nhé – Lần đầu tiên đứng trước Ngọc Quang tỏ ra lung túng lắp bắp như thế



- Xin lỗi xuông à – Ngọc bặm môi lườm Quang



- Vậy như nào – Quang ngơ ngác



- Đi theo em – Ngọc nói rồi đi



Khác mọi lần Ngọc lon ton chạy theo Quang , lần này Quang phải đi theo Ngọc .. mọi thứ như dần thay đổi ở con ng Quang ..

Ngọc dẫn Quang đến hồ .. Vắng lặng .. Ngọc cười nhìn nham hiểm dễ sợ ..



- Đến đây làm gì thế - Quang vẫn ngơ ngác



- Nhìn thấy đôi kia ko ? – Ngọc chỉ tay về phía 1 đôi đang yêu nhau ngồi phía ghế đá đằng xa



- Ừ .. nhưng sao



- Đây – Ngọc rút trong túi ra 1 phong kẹo cao su



- Gì thế



- Em k ăn gói kẹo này nữa , anh bán lấy tiền lại cho em – Ngọc đưa cho Quang



- thôi , để anh mua hộ em – Quang nói rồi rút ví ra



- Ko – Ngọc vẫn chìa gói kẹo ra trc mặt quang



- Đc r – Quang cầm lấy gói kẹo lấy tinh thần rồi đi ra phía đôi tình nhân



Ngọc che miệng cười tủm tỉm .. Nó k biết theo như tính cách của Quang thì bán cái đó kiểu gì ? Nó muốn xem Quang sẽ làm như thế nào



…….
Về Đầu Trang Go down
https://a6family.1forum.biz
Nghoainam90
Thần Chém
Thần Chém
Nghoainam90


Tổng số bài gửi : 195
Điểm : 11033
Join date : 10/11/2009
Age : 33
Đến từ : Bạch Mai Phố

Anh cứ khóc đi Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Anh cứ khóc đi   Anh cứ khóc đi I_icon_minitimeMon Jul 19, 2010 3:35 pm

Chap 5 : Tình yêu :X





Ngọc đứng ở phía xa nhìn theo cái dáng Quang cứ đi 1 đoạn lại ngoảnh lại nhìn Ngọc cái mặt đến tội .. chưa bao giờ Ngọc thấy Quang thể hiện những sắc thái cảm xúc rõ ràng như thế này ..

Ngọc vẩy vẩy tay như nói Quang đi tiếp đi .. Quang lại thở dài 1 cái thật mạnh rồi đi tiếp ..

Đôi tình nhân đang thân thiết quấn quýt bên nhau chợt ngại ngùng và hơi khó chịu khi Quang bất ngờ đứng trước mặt họ .. 2 người đều k hiểu Quang muốn gì ..

Quang mỉm cười với cô gái ..



- Em mua singum cho anh đc k ? – Quang chìa kẹo cao su ra trước mặt cô gái



Nụ cười tỏa ánh nắng của Quang làm cô gái đỏ mặt ngước lên nhìn Quang trong ngây ngất ..

- Thằng này mày bị điên à – chàng trai đứng phắt dậy



- Anh – cô gái đứng dậy nắm lấy cánh tay chàng trai



- Cứ coi như tôi điên đi – Quang vẫn mỉm cười và chìa kẹo ra trước mặt cô gái



- Mua đi anh , em thíc ăn mà – Cô gái nũng nịu



- Bao nhiêu tiền – Chàng trai hậm hực rút ví ra



- 5k anh – Quang quay sang chàng trai



- Gì mà đắt thế , 2k thôi – chàng trai quát lên



- Người yêu anh thíc mà , 10k thì anh cũng phải mua chứ - Quang lại quay sang cười vs cô gái



- Đi mà anh .. mua cho ngta đi đi – Cô gái lại nũng nịu



- Đây , 10k , đi nhanh lên – Chàng trai móc tiền ra



- Người yêu em yêu em lắm đấy – Quang giật tiền rồi nháy mắt vs cô gái



Chàng trai như tức điên bởi hành động ấy của Quang , nhưng cô gái vẫn cố giữ người yêu mình lại , vẻ đẹp như thiên thần của Quang , có cô gái nào khi đứng trước nụ cười ấy mà k thấy mình trở thành 1 đứa trẻ .. Quang quay lưng đi .. nó nhìn về phía Ngọc đưa 10k lên như nói “ đấy nhé “

Ngọc cười lớn .. Nó dơ tay ra dấu ok khen Quang rất giỏi ..

- Sao em lại bắt anh làm thế làm gì ? – Quang nhíu mày hỏi Ngọc



- Vậy là sau này anh có thể đi bán singum để nuôi em – Ngọc cười hớn hở



- Cái gì .. ai nói là anh sẽ nuôi em – Quang lơ mắt rồi đi



- Ơ thế anh k nuôi em thật hả - Ngọc chạy theo Quang



- Tại sao anh lại phải nuôi em – Quang vẫn đi



- Vì em sẽ bám theo anh nên anh phải nuôi em – Ngọc nắm lấy cánh tay Quang



- Người ta nhìn kìa – Quang ngại ngùng gỡ tay Ngọc ra rồi đi thật nhanh ra chỗ để xe lấy xe



Ngọc đứng lại mỉm cười nhìn theo cái dáng đi của Quang . Nó biết đắng sau khuôn mặt lạnh lùng của Quang . Quang như là 1 đứa trẻ .. Quang đã bị quá khứ đè nặng vào tâm hồn khiến Quang mất đi cách thể hiện những chiều hướng cảm xúc của tâm hồn .



- Đứng đấy làm gì – Quang gọi lớn



- Dạ - Ngọc cười tít mắt chạy vội đến chỗ Quang



Ngọc đội lũ leo lên xe .. Nó ngồi sau Quang , cảm giác ấm áp như lúc đầu tiên .. vẫn là cái cảm giác khẽ nghe những tiếng hát rất lạ ..



- ngồi gần vào – Quang khẽ quay đầu lại ngại ngùng nói



- ừm .. – Ngọc khẽ ngồi nhích lên sát vào



- Như này mới đúng – Quang kéo tay Ngọc vòng qua eo mình .. rồi cứ nắm chặt mãi

Tiếng hát ngày 1 rõ .. tiếng trái tim đúng k .. cứ luôn nhắc nhở Ngọc rằng “ em yêu anh “ ..” em yêu anh “ .. Ngọc siết vòng tay mình chặt hơn khẽ ngả đầu vào vai Quang ..



- Ngoan nhé – Quang xoa tay lên đầu Ngọc khi đưa nó đến cổng nhà



- Em lúc nào cũng ngoan mà – Ngọc cười tít mắt



- Nhớ ôn tập tốt sắp thi rồi ^^ - Quang mỉm cười



- Em nhớ mà Razz



- Anh về đây , em ngủ ngon nhé



Quang nhìn Ngọc đi vào nhà rồi mới quay xe đi .. Đi đc nửa đường thì đt có sms đến , nó dừng lại ven đường mở sms ra xem .. k biết của ai giờ này còn nhắn tin nữa ..

“ Đừng cười vs ai nhé , ko thì người ta sẽ yêu anh “ – sms của Ngọc



Quang mỉm cười . Ngọc thật đáng yêu . Quang cất đt đi rồi đi thẳng về nhà .. Hôm nay bố chưa ngủ hay sao mà đèn nhà vẫn sáng .. Mà hình như là nhà có khách .. Quang dắt xe vào thì thấy có xe lạ ở trước cửa ..

Nó vẫn chưa hết vui vì chuyện vs Ngọc .. Nó hớn hở khác mọi khi đi vào nhà ..

- Nhà có khách hả bố - Quang cười



Nhưng bố nó chưa kịp trả lời , nụ cười đã tắt ngay trên môi nó .. vì người đang ngồi ngay trước mặt nó kia , là mẹ nó .. Bà Huyền .. người đã bỏ rơi nó , ng đã cướp đi những yêu thương của nó hơn 10 năm nay ..

Bà Huyền đứng dậy nhìn Quang ..



- Bà đến đây làm gì – Quang đổi sắc mặt



- Mẹ đến đây có chuyện muốn gặp con và bố - Bà Huyền tránh cái nhìn của Quang , bà lại ngồi xuống



- Có chuyện gì ? – Quang tiến lại phía ghế



- Con đừng tiếp cận bé Ngọc nữa – bà Huyền nói



- Vì bà là người đã sinh ra tôi nên tôi k đuổi bà ra khỏi đây bà hiểu k – Quang nói rồi quay lưng đi lên gác



- Quang – Ông Minh quát lên – Con k đc nói như thế



- Con ko đc làm tổn thương con bé , nó k hợp vs cuộc sống của con – Bà Huyền đứng dậy nói theo



Quang sững lại , nó quay lại cười , lại nhếch mép .. Nó nhìn bà Huyền ..



- Bà có quyền trong cuộc sống riêng tư của tôi à



- Mẹ sẽ k cho phép bé Ngọc yêu con đâu – bà Huyền gằn giọng



- Bà có vẻ thích làm mẹ của người ta nhỉ , 1 người mẹ tuyệt vời – Quang lại nhếch mép cười , đôi mắt ghi của nó ánh lên những tổn thương



- Mẹ .. mẹ , mẹ nói rồi đấy .. con đừng trách mẹ - bà Huyền cầm túi sách lên toan bỏ đi



- Bà nhất định phải cướp đi tất cả những gì tôi yêu thương bà mới vui à ? Tôi là con bà đúng ko ? Hay tôi thật ra k có mẹ - Quang nói , không khí im lặng .. Quang bỏ đi lên phòng ..

Bà Huyền vẫn đứng đó như sững sờ ..

- Em về đi , nó sẽ k sao đâu – ông Minh vỗ vai bà



- Anh dậy nó nói thế vs em đúng ko? – bà quay lại nói



- Em nói gì – Ông Minh ngạc nhiên



- Anh cũng hận em , nên anh dậy nó hận em như thế đúng k ? – bà gắt lên



- Em đã sống vui vẻ vs ng mà em yêu , làm sao em hiểu đc con đã trưởng thành trong sự thiếu thốn và mất mát như thế nào về tình cảm – Ông Minh mỉm cười nhẹ nhàng nói



- Em sẽ cho nó thấy , em cũng là mẹ nó , nó k đc phép yêu con bé Ngọc – bà Huyền lại gằn giọng cố chặn tiếng khóc



- Em sẽ k ngăn cấm đc đâu .. em làm gì có quyền đấy Smile – Ông Minh vẫn nhẹ nhàng và mỉm cười



- Anh .. – bà Huyền ngẹn họng k nói gì tức tối bỏ đi







Ông Minh mệt mỏi ngồi xuống ghế .. Ông k thương bản thân mình , ông thương đứa con đang trên phòng kia .. nó còn tổn thương hơn ông nhiều .





Quang đóng rầm cửa lại .. Nó cầm cái ghế đáp 1 cái thật mạnh va vào tường rầm 1 cái . Nó đứng tựa lưng vào tường thở gấp cố nén cơn xúc động rồi ngồi xuống .. Nó thấy trái tim mình đang vỡ ra .. k phải vì việc bà Huyền cấm chuyện nó và Ngọc bởi bà k thể cấm đc nó .. chỉ là bà k bao giờ yêu thương nó như là 1 người mẹ thực sự .. bà quá lạnh lùng hay bà thật sự k hề coi nó là con bà , bà quên sự tồn tại của nó .

Nó thấy kiệt sức , mệt mỏi và trống trải vô cùng ..

Tiếng chuông điện thoại réo lên xé tan khoảng không yên lặng xung quanh …

- a lô



- Quang xinh đẹp đang làm gì đấy



- Sao chưa ngủ đi



- Em định ngủ rồi nhưng chúc anh ngủ ngon đã – Ngọc cười



- hát cho anh nghe đi



- thích nghe bài gì nào



- bài gì em thích nhất



- k đc cười nhé – thế rồi Ngọc khẽ hát thì thầm qua điện thoại



“ Tạm biệt người yêu dấu ơi .. chúc anh đêm nay ngủ ngon , mai đây khi anh vừa thức giấc bình minh trong ánh nắng vàng , ngàn lời yêu sẽ đến vs anh .. bye good night … “



Quang để điện thoại bên tai , khẽ nghe giọng hát ấm áp của Ngọc và giọt nước mắt Quang 1 lần nữa rơi xuống .. nhưng Quang mỉm cười , dù trái tim trước đó đang rất đau đớn .. dù đang cô đơn nhưng ngay bh đây hạnh phúc len lỏi vào trái tim nó .. nó quên mất rằng nó đang đau như thế nào .



- anh đâu rồi – Ngọc chợt dừng lại nói



- sao ngừng lại



- em buồn ngủ rồi , anh ngủ đi nhé



- em ngủ ngon nhé , mai còn đi học



- dạ



Quang cúp máy , nó vẫn chưa tắt nụ cười .. nó từ từ đứng dậy .. mở tủ lấy quần áo sau đó vào phòng tắm . Quang vẫn xả stress bằng cách đấy . Đơn giản mà hiệu quả .. Nước cuốn trôi tất cả .







Ngọc đến lớp .. Lần này Long lại ngạc nhiên vì sự thay đổi của Ngọc … vui vẻ hớn hở hơn trước , cười nh hơn trước .



- Sao hôm chủ nhật cho Long leo cây thế - Long túm lấy cánh tay Ngọc kéo lại lúc ra chơi



- Ngọc xin lỗi , Ngọc quên mất >< - Ngọc cười tít mắt



- Dạo này Ngọc vui hơn thì phải – Long buông tay khỏi cánh tay Ngọc



- Ừm .. ^^ - Ngọc lại cười trừ



- À mai sn Long , tối đến nhé – Long cười



- Mời Hà chưa



- Hà bảo sẽ đến sau .. vì còn về xin phép bố mẹ CuoiNheRang



- đc rồi , Ngọc sẽ đến ..

Ngọc chạy vào lớp bỏ Long lại phía sau . Long k hiểu nữa .. người con gái này luôn khiến nó ko an tâm .. tại sao vậy .. sao lúc nào cũng vậy , cho nó 1 chút hi vọng rồi ngay sau đó lỡ lòng dập tắt tất cả .. Nhưng Long vẫn thấy ko đau khổ = lúc nhìn Ngọc im lặng và cười 1 cách gắng gượng .. như vậy sẽ tốt hơn .. nó chỉ biết nhìn theo Ngọc và mỉm cười về phía Ngọc “ Hãy cứ cười như thế nhé “ . Long cúi mặt đi vào lớp , nó k muốn ai nhìn thấy ánh mắt nó lúc này .. nó sợ có ai hỏi có chuyện j thế .. nó ngồi xuống úp trán xuống thành bàn .. 2 tay nó nắm chặt lấy nhau .. Nó ko biết là phải làm sao ? làm như thế nào để Ngọc hiểu tình cảm của nó .. Nó k muốn Ngọc cứ mãi xa vời như vậy .







My hậm hực vất túi sách xuống ghế chỗ thằng em trai đang ngồi xem ti vi .. nó quay sang nhìn mặt bà chị đang bực dọc của mình ..



- Long – My hét lên



- chị làm sao thế - Long giật mình



- có phải con trai bọn em đều xấu tính như thế ko ? – My gắt lên



- ơ , em có làm gì đâu ? – Long ngơ ngác



- con trai bọn em k thích mẫu người như chị à – My úp mặt vào gối lẩm bẩm



- chị cứ hở tí là gào lên ai người ta dám chứa chấp – Long quay đi cầm điều khiển chuyển kênh



- aaaaaaaaaaa – My lại hét lên



- Chị trật tự đi để em xem ti vi chứ - Long bịt mồm My lại



- Tại sao Quang lại thích nó – My cầm gối đập liên tục vào người Long



Quang ? Long giật mình . Thầy Quang . Anh Quang . Du học Hàn Quốc . Bạn chị mình . Tự nhiên trong đầu nó hiện lên 1 loạt những cái tên .. nhừng cái điều linh tinh .. lan man ..tự nhiên nó dằng lấy cái gối



- Bạn chị tên là Hoàng Anh Quang hả ? – Long hỏi



- Sao em biết – My giật mình thay đổi thái độ



- Tiếng anh siêu , đẹp trai lắm đúng k ? – Long dò hỏi



- Thế tao mới thích >< - My quay đi thở dài



- Em biết ông ấy – Long cũng thở hắt ra , rồi chẹp miệng 1 cái



- Sao lại biết . thế biết con bé Ngọc ko ? – My nắm lấy cánh tay Long



- Ngọc liên quan gì đến ông Quang – Long ngơ ngác



- Lần trước Quang nói vs chị là tiếp cận Ngọc để trả thù cái gì ấy

- Tiếp cận , trả thù ? – Long ngạc nhiên



- mẹ kế của Ngọc là mẹ ruột của Quang



- Sao – Long đứng phắt dậy



- Anh ấy bảo chỉ muốn cho con bé đó hiểu cảm giác bị ng mình yêu thương nhất bỏ rơi thôi , nhưng mà chị k tin đc – My lại đấm vào cái gối



- Anh ta nói thế vs chị sao – Long cau mày



- ừ , con bé đó cũng nghe thấy luôn – My ngước lên nhìn Long



Long k nói gì thêm , Nó chạy vội lên phòng , nó cầm lấy cái điện thoại .. đi lại 2 vòng trong phòng , suy nghĩ cái j đó rồi bắt đầu bấm số .. Nó quyết định gọi cho Ngọc ..

1 hồi chuông .. 2 hồi chuông ..



- alo – Ngọc nhấc máy



- ngày mai sinh nhật Long Ngọc nhớ phải đến nhé



- ừ , Ngọc nhớ mà CuoiNheRang



- Long có chuyện quan trọng muốn cho mọi người biết , nên nhớ đến đấy – Long nói gấp



- Thật à , hì .. nhất định Ngọc sẽ đến



- Ừ ..



Long cúp máy . Nó lại đi đi lại lại trong phòng xong ngồi phịch xuống đệm tiếp tục suy nghĩ cái gì đó .. sau đó lại đứng phắt dậy mở cửa phòng chạy vội xuống dưới nhà ..



Nó ngồi xuống bên cạnh My trên ghế salon , nó vờ cầm cái điều khiển chuyển kênh

- Mai sn em chị dẫn ông Quang đến cùng cho vui nhé



- ok – My đồng í nhanh chóng sau đó đứng dậy sách túi đi lên nhà



Long cắn môi rồi thở hắt ra 1 lần nữa … nó ngã người ra ghế .. ko hiểu nó đang định làm j , nghĩ j và muốn gì …?



….



Về phía My , thì nó lên phòng gọi điện cho Quang . Tất nhiên là mời Quang đến sinh nhật em trai nó rồi .



- anh nghe đây – Quang trả lời



- tối mai anh rảnh ko ?



- anh chưa biết



- Mai sinh nhật em trai em , anh đi cùng em nhé



- Tại sao anh phải đi cùng em ?



- Toàn bạn bè nó em có quen ai đâu , anh đi cùng e đi , 1 lần này thôi



- anh bận lắm



- đi đi k em sẽ đến nhà anh khóc ầm đấy



- em là trẻ con à ?



- thế anh có đi ko



- đc rồi , mấy h ?



- 8h30 .. anh đón em nhé



- ko , em đón anh đi



- con trai thì phải đón con gái chứ



- ko thích thì thôi



- thôi đc rồi em đón anhhhhhhhhhh



Quang cúp máy , k cho My nói j thêm . My hí hửng cười . Từ hôm về nước hôm nay mới rủ đc Quang đi chơi . Nó nằm ườn ra đệm cười như hâm dở ..







Tan học Ngọc về nhà .. Nó đi qua bếp chào bà Huyền . Sau đó đi lên phòng tắm và thay đồ .. xong xuôi , nó mở tủ lấy cái váy trắng ra là để tối đi sinh nhật Long ..Nó vừa là vừa hát , nó nhớ Quang .. nhớ cái lúc Quang đứng trên sân khấu và nói những lời yêu thương nó .. Bây giờ nó mới biết đây mới là tình yêu thật sự của nó .. k như vs Khánh , yêu 1 cách trẻ con , yêu 1 cách k hề rung động và k hạnh phúc .

Bà Huyền khẽ mở cửa bước vào phòng ngồi bên cạnh giường .. bà nhìn Ngọc vừa là quần áo vừa hát .. tự nhiên sự iên tâm trong bà trỗi dậy ..

- Con định đi đâu à ? – bà hỏi



- dạ , tối con đi sinh nhật Long – Ngọc mỉm cười



- Con đi vs Quang à ?



- dạ ko , sao mẹ hỏi thế - Ngọc dừng là ngước lên nhìn bà Huyền



- mẹ k muốn nó làm tổn thương con , nên con đừng đi quá giới hạn vs nó



- tại sao mẹ lại nói thế chứ - Ngọc nhíu mày khó chịu



- mẹ chỉ muốn tốt cho 2 đứa

- Mẹ muốn tốt thì mẹ im lặng và đừng nói gì cả



- Con hư quá đấy Ngọc , 2 tuần nữa bố đi công tác về , ,mẹ sẽ nch vs bố - bà Huyền bực mình đứng dậy



- con k hề hư , con vẫn học hành tử tế , con k đàn đúm đua đòi sao lại là hư – Ngọc ngấn nước mắt



- con nch vs mẹ như thế là hư hiểu k – bà Huyền cáu giận gắt lên



- con rất tôn trọng mẹ dù mẹ k phải mẹ đẻ của con



- tôn trọng như này sao



- con tôn mẹ vì vậy mẹ hãy tôn trọng chuyện riêng tư của con



- Quang là con trai mẹ , mẹ có quyền k đồng í cho 2 đứa chơi vs nhau



- vậy mẹ thử cấm anh ấy đi



Ngọc đã làm đc . Quang đã bảo nó phải cứng rắn nhưng k đc nói hỗn vs mẹ nếu nhắc đến chuyện cấm đoán . Lần đầu tiên Ngọc có thể bình tĩnh trả lời mà k hề gắt lên . Nhưng tự nhiên nó thấy trong lòng nó buồn 1 cách kinh khủng .. nó thấy bà Huyền , ng mà nó rất tôn trọng coi như mẹ của mình lại quá ích kỉ .. quá lạnh lùng đến như thế .. nó cảm thấy nó bị tổn thương khi tình cảm nó dành cho bà thật uổng phí .

Bà Huyền đùng đùng bỏ ra ngoài .. ng mẹ lúc nào cũng dịu dàng vs nó giờ đang sao thế kia .. mất bình tĩnh 1 cách dễ dàng và cáu gắt như thế sao ? Bố nó nếu biết chắc sẽ thất vọng lắm ..



Ngọc xuống dưới nhà ăn cơm . Nó đến bàn ăn . nhưng k thấy bà Huyền . chắc bà lại vào phòng nằm suy nghĩ .. hoặc là giận nó . Nó thấy buồn , nó thấy nhớ bố nó nhiều hơn mọi ngày .. nếu có bố ở đây , chắc bố sẽ bảo nó là “ đừng buồn . bố luôn đứng về phía con “ .. nó chợt mỉm cười .. xong đặt bát cơm xuống .. Nó k thể ăn nổi .. cổ cứ ngẹn đắng . khó chịu .



Điện thoại sáng đèn rung lên trên bàn .. Quang vs cái tên “ Xinh đẹp “ đang hiện trên màn hình

Ngọc khẽ nhấc máy ..

- dạ



- em ăn cơm chưa



- em vừa ăn xong



- thật ko , nói dối hả



- em nói thật mà



- ăn rồi sao giọng yếu thế



- em vừa cãi nhau vs mẹ huyền



- có chuyện gì , bà ấy lại cấm gì em đúng k



- vâng .. em thấy thất vọng sao ấy



- em đừng suy nghĩ j cả , đây là cuộc sống của em , em đủ lớn để quyết định là chịu trách nhiệm vs lựa chọn của mình rồi



- lát em đi sn Long , anh có làm j ko ?



- Anh hẹn bạn đi có việc rồi



- Nhớ nhắn tin cho em khi về nhé



- Ừm , em về sớm đấy .. có gì gọi anh đón CuoiNheRang



- dạ



Ngọc đặt máy xuống . Nó thấy nhẹ nhõm hơn mỗi lần nói chuyện vs Quang . Quang khiến nó biết suy nghĩ nhiều hơn , chín chắn hơn và biết kìm chế cảm xúc đúng lúc .. và cười nhiều hơn ..



Nó lên gác mở cửa phòng bà Huyền .. Nó im lặng nhìn bà quay lưng vào phía trong 1 lúc rồi mới nói



- Mẹ nhớ ăn cơm đi , con đi sinh nhật rồi về sớm – Ngọc lại im lặng 1 lúc rồi đóng cửa lại



Người này là người đã làm bố nó hạnh phúc . từ bé , nó đã k đc có mẹ , mẹ mất bởi 1 tai nạn khi nó mới chỉ 1 tuổi . bố đã cô đơn và 1 mình nuôi nó đến khi nó cứng cáp hơn .. bố muốn tìm cho nó 1 người mẹ yêu thương nó và có thể chăm sóc cho nó để ông iên tâm vs công việc . Nó đã thầm cám ơn bà nhiều vì đã đến và làm bố nó sống vui vẻ và cho nó có cơ hội đc gọi mẹ như bao người khác .. nhưng ngày hôm nay nó thấy thất vọng quá .. sao ng “ mẹ “ này lại như vậy ? từ bỏ đứa con mình vì hạnh phúc riêng sao ? Ngọc thở dài .. Nó lững thững đi xuống gác ..

Long đã đợi nó ở cổng từ bao giờ .. vẫn dịu dàng mỉm cười .. vẫn cho Ngọc có cảm giác yên tâm . Nó đáp trả Long bằng 1 nụ cười .. 1 nụ cười lại gượng gạo .



- Trông Ngọc k mặc đồng phục nhìn xinh lắm – Long mỉm cười



- hì – Ngọc chỉ cười rồi cúi mặt ngại



Ngọc mặc cái váy trắng dài gần đến đầu gối . đi 1 đôi giày cao gót màu trắng và búi tóc cao , nó đi quần tất như mọi khi nữa … Bây giờ nó làm theo cách tư vấn ăn mặc của Quang . Nó thấy tự tin về bản thân hơn và thấy mình đẹp hơn rất nhiều ..

- Hôm nay có chuyện j quan trọng hơn cả sinh nhật thế - Ngọc ngồi sau Long khẽ nghiêng đầu đặt câu hỏi



- Ngọc tò mò thế à ? – Long cười



- Long biết tính Ngọc tò mò còn j



- Thế thì cứ tò mò đến phút cuối đi



- Đểu thế , bạn bè k nói đc à ? – Ngọc đánh nhẹ vào lưng Long



- Để rồi xem người ta có đểu k nhé Razz

Ngọc cười . Long thấy hồi hộp 1 cách kì lạ .. Ngày hôm nay là sinh nhật nó và nó đang mỉm cười vì nó chắc chắn trong tối ngày hôm nay sẽ xảy ra nhiều chuyện hay . Ngọc tất nhiên là k hề biết gì .. Nó chỉ biết nhìn đường và nghĩ đến Quang .. nghĩ đến người quan trọng nhất vs nó trong lúc này .. người mà nó đang đc yêu và vô cùng trân trọng cũng như yêu thương .

Cuối cùng cũng đến nơi . Long đặt phòng ở quán karaoke này . Có sân khấu , thiết kế đèn và âm thanh khá đẹp , cũng như ấn tượng . Long đưa Ngọc đến sớm để còn chuẩn bị đồ uống và đồ ăn đợi mọi người đến … Long đặt bàn sát tường , có rượu hoa quả , nước ngọt , đồ ăn ngọt .. và có cả 3 nhân viên phục vụ tiếp nước và đồ ăn ngay trong phòng .. 8h30 , mọi người bắt đầu đến , chỉ có 1 số người là bạn ở lớp Ngọc có quen , còn đâu là các anh lớn .. và 1 số đứa con gái bạn Long , Long có vẻ đc con gái thích lắm .. hầu như là toàn con gái thôi , 1 số anh lớn đứng túm tụm lại nói chuyện vs Long , quà và hoa Ngọc đặt lên phía bên cạnh sân khấu nhỏ hộ Long để Long bận tiếp bạn .. Sau khi mọi ng gần như đã đến đấy đủ , Long mới cầm mic và tiến về phía sân khấu , nó cầm li rượu trong tay rồi nói ..



- Hôm nay , cám ơn mọi người đã đến sinh nhật mình – Long nâng li lên , mọi người cũng nâng lên hưởng ứng ..



- Cảm ơn các bạn đã bỏ bài vở , bỏ bê ny vợ con và trốn bố mẹ đến đây chơi , nên là cứ vui vẻ và hết mình đi nhé .. – Long lại nâng cốc và nói lớn hơn



Mọi người vui vẻ hô theo tiếng của Long , không khí nóng hẳn lên , sau đó là những tiết mục hát .. Long xuống phía dưới nhường sân khấu cho những bạn khác , nó tiến lại phía Ngọc và lấy cho Ngọc 1 ly sinh tô bơ ..



- Ngọc uống nước cam rồi – Ngọc cười



- Đổi khẩu vị à ? – Long đặt cốc sinh tố xuống bàn



- Lát uống hết Ngọc sẽ uống cả sinh tố :p



- Ngọc hát 1 bài tặng Long đi – Long khẽ đưa tay vỗ nhẹ vào má Ngọc , rượu làm mặt Long hồng lên , hình như nó cũng k uống đc nh rượu ..



- Lát gần cuối Ngọc hát mới hay :p



- Nhớ nhé , Nghe Long hát ko ? – Long đặt cốc rượu xuống , nó k chờ câu trả lời của Ngọc mà tiến thẳng về phía sân khấu ..



Nó thì thầm vs anh chỉnh nhạc cái gì đó . Sau đó đèn tắt vụt đi chỉ còn đèn phía trên sân khấu ..Long cầm míc , im lặng 1 lúc rồi mỉm cười ..



- Mình đứng trên đây ngày hôm nay , là để nói 1 điều …



Tiếng mọi ng ồ lên ..



- Mọi ng yên lặng để bạn ấy có thể nghe rõ từng lời tớ nói đc ko



Mọi người hô lên “ ok “ rồi dần iên lặng , riêng Ngọc tự nhiên nó thấy kì lạ , tự nhiên nó thấy trống ngực đập lên .. k phải vì hồi hộp mà là nó lo lắng .. nó nhìn về phía sân khấu .. nụ cười vẫn đang nở trên môi Long ..và ánh mắt Long đang tìm kiếm ai đó trong bóng tối ..



- Tớ muốn nói yêu 1 người con gái dưới kia , tớ muốn nói rằng .. mỗi lần bạn ấy cười là mỗi lần tớ thấy yêu bạn ấy nhiều hơn .. và mỗi lần bạn khóc là mỗi lần tớ muốn đc ở cạnh bạn nhiều hơn ..



Mọi người tiếp tục ồ lên , tiếng nhạc êm êm vang lên khe khẽ và đèn bắt đầu sáng dần lên , trong ánh đèn vàng đỏ .. Ngọc nhìn rõ Long đang hướng mắt về phía mình .. nó yên lặng và gần như nín thở nhìn về phía Long , nghe từng câu từng chữ mà Long đang hát ..bài hát đó là bài hát gì vậy ? thoang thoảng 1 vài câu nghe quen quen nhưng Ngọc k thể nhớ nổi đó là bài hát gì .. nó chỉ nhớ Long đang hát .. đang nói là yêu 1 người nào đó , rất nhiều .. và quá nhiều .

Rồi Long từ từ bước xuống sân khấu trong những lời hát .. bước chân nó rảo qua từng người rồi dừng lại trước mặt Ngọc .. mọi người vỗ tay rào rào .. Ngọc thì như chết đứng .. nó lặng iên đi theo tiếng hát .. Long cầm lấy tay nó dắt đi lên sân khấu .. Ngọc đứng trên sân khấu như mất hết hồn vía .. Nó iên lặng nhìn Long .. Long hát hay quá , từng câu từng chữ làm cho Ngọc thấy có lỗi .. nói sao bây giờ ? Làm sao bây giờ ? Long ơi .. sao lại yêu Ngọc .. trong lòng Ngọc chỉ có anh Quang thôi .

Bài hát kết thúc .. Long quay ra cười vs mọi người .. mọi người vẫn vỗ tay rầm rầm , Long hạnh phúc rõ ra mặt .. Nó mỉm cười nhìn Ngọc rồi khẽ đặt lên má Ngọc 1 cái hôn bất ngờ .. lúc này mọi người phấn khích hơn , hét to và vỗ tay to hơn nhưng Ngọc còn bất ngờ hơn khi Quang và My đã xuất hiện và chứng kiến hết từ bao giờ .. Ánh mắt Quang ngạc nhiên nhìn Ngọc đang chết đứng trên sân khấu ko biết làm gì ..



- Mọi người vỗ tay cho chị gái và anh rể tớ đi – Long nói lớn ở mic rồi chỉ tay về phía My và Quang



Ngay sau khi Long nói , Quang vẫn yên lặng nhìn Ngọc .. My thì khẽ ôm lấy cánh tay Quang chặt trước cái nhìn của Ngọc .. mọi người k thể hiểu đc chuyện gì đang diễn ra .. nhưng Quang đang đẩy ánh mắt sang Long , còn Long thì nhìn Quang đầy thách thức . nó cười như mọi lần Quang vẫn cười .. cái điệu cười nhếch mép đáng ghét .. Quang k chịu nổi nữa .. nó đùng đùng phi lên sân khấu .. k phải là đấm vào mặt Quang mà là kéo tay Ngọc ra khỏi chỗ này .. Ngọc vẫn bất động , k nói đc j .. nó chỉ biết để Quang kéo đi và quay lại nhìn Long khó hiểu .

Mọi người k hiểu chuyện j nữa ..

Long xuống sân khấu đưa mic cho 1 thằng bạn , thì thầm cái j đó . Thằng bạn cầm mic đi lên sân khấu và tiếp tục làm nóng chương trình cả tối hộ Long . Long ngồi xuống ghế bên cạnh chị mình

- Em cố tình làm thế đúng k ? – My nhìn Long nhẹ nhàng nói



- Em k thíc họ ở bên nhau – Long cúi mặt nói



- Chị cũng vậy . nhưng biết làm sao bh – My nói rồi thở dài







Quang kéo tay Ngọc ra ngoài .. đến chỗ k có ai rồi nó buông tay ra .. quay mặt đi k nhìn Ngọc và cứ thế im lặng như đang cố nghĩ xem phải hỏi j , nói j và bực tức như thế nào ?

- Anh sao thế - Ngọc lên tiếng



- Anh k thíc ng khác chạm vào em – Quang nói nhưng k quay lại nhìn Ngọc



- Long vs em chỉ là ..



- em k thấy là Long yêu em sao – Quang quay lại gắt lên



- Nhưng em ..



- Sao em lại để Long gần gũi mình như thế - Quang k cho Ngọc nói



- Anh sao thế , thế anh và chị My thì sao ? – Ngọc khó chịu



- bọn anh k có gì cả



- Nhưng chị ấy cũng thích anh đúng ko ? Sao a ko để í xem cảm giác của em lúc anh và chị ấy đứng bên nhau như thế , gần như thế .. mà lại mắng em .. khi em còn đang quá bất ngờ , Long là bạn em .. em phải làm gì ? – giọng Ngọc như sắp khóc



Quang im lặng nhìn Ngọc .. Nó từ từ tiến lại gần , khẽ ôm Ngọc vào lòng , ôm thật nhẹ .. cái ôm k chặt nhưng là thay 1 lời xin lỗi ..



- Anh lại sai rồi – Quang nhẹ nhàng nói



- híc .. – Ngọc sụt sịt



- Cười đi – Quang đặt tay lên 2 má Ngọc rồi nó cười .. Nụ cười xoa dịu mọi tổn thương .. Nụ cười khiến Ngọc bình tâm lại .. ma lực đến nổi Ngọc ôm chặt lấy Quang , 1 cái ôm k thể buông ..



- Em ko cần ai ngoài anh cả - Ngọc nói , đầu nó áp vào lồng ngực Quang



Quang im lặng k nói gì .. Nó chỉ biết mỉm cười yêu thương và ôm lấy Ngọc . Chỉ cần thế thôi , mọi thứ đều có thể đẹp hơn .. tình yêu có lẽ đang lớn dần .. để 2 người gần nhau nhiều hơn .

Ngọc vào trong xin phép Long về trước vs Quang . Có lẽ lúc đấy Long và My đủ hiểu là cả 2 đã đến vs nhau .. Quang đưa Ngọc về sớm , dặn dò ôn tập .. cả quãng đường dài , Ngọc cứ ôm lấy Quang tựa cằm lên vai Quang , nghe Quang nói .. lắng nghe nhịp đập trái tim Quang .. và cười .

Đến nhà .. Ngọc cởi mũ bảo hiểm đưa cho Quang cất vào cốp xe . Nhưng , chưa kịp đi .. hay nói lời tạm biệt .. thì bà Huyền xuất hiện .. cánh cổng mở ra . khiến Quang quá đỗi bàng hoàng , Ngọc cũng vậy .. Bố Ngọc bước ra cùng bà Huyền .. khuôn mặt bố cũng vô cùng ngạc nhiên ..



- Con lên nhà đi – Bố dịu dàng nhìn Ngọc



- Nhưng mà … - Ngọc sợ



- Ko có chuyện gì đâu – Bố vẫn dịu dàng ..



Bà Huyền đưa Ngọc vào nhà , lúc này bố Ngọc mới quay ra nhìn Quang , Quang khẽ cúi đầu chào rồi mỉm cười .. Bố Ngọc chỉ mỉm cười rồi tiến về phía Quang gần hơn ..



- Cháu là con trai của Huyền



- Cháu k hề thích điều đó – Quang lạnh lùng đáp



- Bác xin lỗi – Bố Ngọc thở dài



- Bác có lỗi gì sao ? – Quang mỉm cười



- Bác biết bác mới là người có lỗi vs cháu , mẹ cũng đã chịu đau khổ rồi

- Cháu ko hiểu , thưa bác



- Bác đã cướp mẹ của cháu



- …



- Cháu đừng cướp đi con gái bác



- Cháu k hề cướp ai của ai cả J



- Vậy cháu đừng làm nó tổn thương đc ko , đừng để chuyện đã qua ảnh hưởng đến trái tim nó



- Cháu rất tôn trọng Ngọc , chúng cháu tôn trọng t.c của nhau và cháu mong bác cũng tôn trọng nó



Bố Ngọc im lặng … ông chỉ muốn thử Quang hay sao vậy , ông mỉm cười vs Quang .. vỗ vai Quang



- Bác tin cháu , bác rất vui nếu cháu là 1 thành viên trong gia đình



- ….



Đến lượt Quang im lặng , ng bố này chẳng phải quá tuyệt vời hay sao . Đó là lí do ông ta có thể cướp mẹ đi dễ dàng đến thế à ? Quang chào rồi lên xe nổ máy ra về .. Nó miên man trong những điều ko tưởng .. đèn nhà vẫn sáng , bố nó vẫn ngồi ở ghế .. ông đứng dậy nhìn nó mỉm cười khi thấy nó bước vào nhà ..

Nó thương bố quá , người bố đã cố gắng lo lắng chăm lo dành tất cả cho nó dù k bh thể hiện ra bằng hành động quá nhiều ..



- Bố đợi con ạ - Quang đi vào bàn , ngồi xuống ghế đối diện vs bố



- Con vừa gặp bố Ngọc chưa



- Con nch vs bác ấy rồi ^^



- Bố rất muốn con vui vẻ , bố lo lắng cho con nh nhưng lại k thể làm j cho con đc – Ông Minh k nhìn con , 2 tay ông nắm chặt lấy nhau



- Con sẽ sống hạnh phúc vì những j bố đã cho con mà – Quang với tay đặt tay lên vai bố rồi mỉm cười



Lần đầu tiên nó cười như thế vs bố nó .. Ông hạnh phúc lắm .. ông nắm lấy tay con trai mình . và mỉm cười thật an tâm .



- alo – Ngọc vội nghe máy



- Em còn chưa ngủ à – Quang cau có



- Bố em nói j thế , có mắng anh ko , có nói j quá đáng k ? có đánh anh k , anh có sao k – Ngọc tới tấp



- Em hỏi nhiều thế anh trả lời sao đc – Quang nằm phịch xuống đệm , tay trái cầm đt tay phải khẽ cởi cúc áo sơ mi



- thế có sao k ?



- Bố bảo tin tưởng anh và k nói j cả



- Thật ko



- ko , anh nói dối đấy



- Ơ .. ko đùa đâu



- hì .. thật đấy



- Thế anh nghỉ sớm đi , em ôn bài rồi ngủ



- Ngoan lắm ^^



Ngọc cúp máy rồi . Quang vẫn còn nằm cười híp mắt .. dạo này nó cười nhiều hơn là chỉ nhếch mép rồi .. Nó nhớ Ngọc quá .. muốn nch mãi nhưng Ngọc còn ôn tập bận cho kì thi .. tất cả cần phải có thời gian nhỉ .



Khi mọi chuyện đc đồng í , có vẻ như Quang tự tin hơn khi ở cạnh Ngọc .. Những buổi đưa Ngọc đi học rồi chạy về lo làm bộ sưu tập để chuẩn bị dự thi nhà tạo mẫu trẻ của thành phố , rồi lại đón Ngọc .. tối mua đồ ăn khuya cho Ngọc .. rất nhiều lần bố Ngọc mời Quang ở lại dùng cơm nhưng Quang đều né vì k muốn đối mặt vs bà Huyền .. bà Huyền cũng dần tin tưởng là Quang k phải vì trả thù mà đến với Ngọc .. bà yên tâm và ít cằn nhằn về Quang đi . dù gì Quang cũng là con bà .. bà cứ cố mỉm cười và nhẹ nhàng vs Quang để mong nhận lại 1 nụ cười nhưng con ng lạnh lùng đc thừa hưởng từ bà của Quang chưa 1 lần có í mỉm cười .. chỉ toàn là lảng tránh và im lặng .

Ngọc chăm học hơn cả trước , dù đã là học sinh khá của lớp nhưng Ngọc vẫn luôn cố gắng .. đến lớp nó cũng chỉ cắm đầu học vs Hà , thi thoảng nó quay sang nhìn Long nhưng Long chỉ im lặng quay đi .. có lẽ Long đang cần 1 khoảng trống để quên rằng là yêu Ngọc . Ngọc lại tiếp tục cố gắng bởi 1 cấu của Quang .. “ nếu em k đỗ đại học anh sẽ về Hàn Quốc “ .. Ngọc lại cố gắng hơn , nó học như điên .. học đến ngộ chữ .. đến cận thị ..



- Học hành kiểu gì mà cận đến gần 3 phẩy rồi – Quang dẫn Ngọc đi cắt kính về trên đường Quang càu nhàu



- Tại em hay học khuya , chắc đèn k đủ sáng – Ngọc đeo thử kính



Quang chợt rẽ vào hiệu thuốc , nó mua thuốc bổ mắt cho Ngọc . Ngọc gần như là ko phải lúc nào cũng đc Quang iêu thương và chăm sóc như thế , Quang rất đơn thuần , nhiều lúc Ngọc mệt quá Quang cũng chẳng biết cách động viên hay an ủi như thế nào . chỉ biết gõ vào đầu Ngọc bảo mệt thì nghỉ đi kêu gì .. Nhiều lúc Quang trẻ con đến khó hiểu .. 1 số từ nóng của teen bây giờ Ngọc nói Quang k thể hiểu đc .. Nó chỉ cau mày rồi bắt ngồi giải thíc cả buổi để hiểu = đc thì thôi .. Ngọc hay trêu Quang là đồ nhà quê . có cái từ “ tà lưa “ cũng ko hiểu . Nhưng tiếng anh thì siêu rồi , Quang nói như nó là tiếng mẹ đẻ , thi thoảng Quang dậy Ngọc cả tiếng Hàn nữa .. tiếng anh đc Quang kèm Ngọc khá lên nhiều .. cuối cùng Ngọc mỉm cười cầm tờ giầy nguyện vọng trường đại học của Ngọc .. trường Sư phạm Quốc Gia . Ngọc sẽ trở thành cô giáo chuyên tự nhiên .. Quang đọc nguyện vọng mà bật cười ..

- Đi dậy , học sinh nó trêu xong ngồi khóc hả - Quang nhìn Ngọc nhếch mép cười ..



- Em sẽ về mách anh – Ngọc cười tít mắt



- Anh có phải dân giang hồ đâu – Quang hẩy đầu Ngọc



- Kệ em – NGọc lè lưỡi



Cửa phòng chợt mở ra .. Bố Ngọc bước vào phòng . Ông mỉm cười khi 2 đứa đang cùng nhau ôn tập .



- Cháu đã xong bộ sưu tập chưa – bố Ngọc ngồi xuống hỏi Quang



- Cháu đang đang lấy số đo ng mẫu rồi bác – Quang cười



- Có j khó khăn thì nói vs bác nhé – Bố Ngọc vỗ vai Quang ..
Về Đầu Trang Go down
https://a6family.1forum.biz
Nghoainam90
Thần Chém
Thần Chém
Nghoainam90


Tổng số bài gửi : 195
Điểm : 11033
Join date : 10/11/2009
Age : 33
Đến từ : Bạch Mai Phố

Anh cứ khóc đi Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Anh cứ khóc đi   Anh cứ khóc đi I_icon_minitimeMon Jul 19, 2010 3:35 pm

Chap cuối : Anh cứ khóc đi !







Bố Ngọc đứng dậy rời khỏi phòng . Quang quay ra nhìn Ngọc , nó nghĩ Ngọc thật cứng cỏi .. dù từ bé k đc sống vs mẹ , k có mẹ .. Ngọc vẫn rất vô tư và sống tốt . Quang thấy phục Ngọc ..

- Em giỏi lắm – Quang đặt tay lên đầu Ngọc



- Giỏi gì thế - Ngọc ngơ ngác ngạc nhiên



- Chắc em k khóc lúc nhớ mẹ đâu nhỉ - Quang nói rồi cúi mặt chột dạ nghĩ đến mình



- Ai nói là ko ^^ - Ngọc mỉm cười nhìn Quang



- …. – Quang im lặng



- Em vẫn hay khóc khi nhìn thấy những đứa bé đc mẹ bế ẵm trên tay , em đã nghĩ chắc hồi em còn nhỏ mẹ vẫn hay bế em như thế .. – Mắt Ngọc long lanh lên , giọng nó bắt đầu lạc đi



Quang ôm Ngọc vào lòng mình . Nó vỗ nhẽ lên vai Ngọc . Hôn nhẹ lên tóc Ngọc . Nó muốn an ủi ng con gái nó đang yêu , dù thế nào nó vẫn thấy Ngọc thật dũng cảm .. Ngọc vẫn sống vui vẻ và cố gắng khi mẹ nó mất đi .. còn đây , mẹ Quang dù vẫn đang ở trước mặt Quang nhưng nó đã k còn có thể gọi 1 tiếng mẹ .. k thể tha thứ và mỉm cười vs mẹ nó .



….

Rời nhà Ngọc . Quang trở về nhà trong hỗn loạn . Nó nhớ đến những câu Ngọc đã nói .. “Em vẫn hay khóc khi nhìn thấy những đứa bé đc mẹ bế ẵm trên tay , em đã nghĩ chắc hồi em còn nhỏ mẹ vẫn hay bế em như thế ..”

Chợt nó nghĩ .. và nó nhớ .. mẹ cũng đã chăm sóc nó từ lúc nó còn nhỏ cho đến ngày mẹ bỏ rơi nó . Nó bắt đầu nhớ những bức ảnh mẹ ôm nó khi bé xíu trong album .. nhưng video mẹ chơi đùa vs nó khi nó bắt đầu biết đi .. những tiếng cười của mẹ .. in rõ trong lòng nó .

Đứng bên lan can .. Nó nhìn ra phía xa trong khoảng không tối .. Gió lạnh về đêm cũng k làm nó khóc đc .. Nó muốn khóc 1 lần thật lâu .. thật đã để có thể tha thứ lỗi lầm của ng mẹ đã sinh ra nó .. cũng đã từng nuôi lớn nó .. Nhưng nó chợt nghĩ đến cái ngày có đứa đã nói vs nó rằng “ Mẹ M bỏ mày theo zai chứ gì “ .. câu nói đó như lưỡi dao đâm vào trái tim non nớt của nó .. lúc ấy nó đã đánh thằng bé đó , ko phải vì thằng bé đã xúc phạm nó .. nó đã trả lời cô giáo rằng nó đánh bạn vì đã xúc phạm mẹ nó . Thực ra … Nó có yêu mẹ !

“ anh ngủ đi Love gáy to vào Kiss yêu Quang ngố “ – sms của Ngọc

Quang quên hết những đắn đo vừa rồi .. Nó bật cười . Sự vô tư đáng yêu của Ngọc như cơn mưa trên mảnh đất cằn cỗi trong lòng Quang . Nó thấy mình cứ dần khác đi .



….



Quang đưa Ngọc đi thi . Thi tốt nghiệp thì nó rất yên tâm . Nó chỉ lo khi Ngọc đi thi đại học . Học tài thi phận mà , Ngọc lại có tính hấp tấp chủ quan nữa ..

Ngày đầu tiên :

- Em làm bài đc ko ? – Quang nhòm mặt Ngọc

- cũng k tệ - Ngọc lờ lớ lơ đi trước

- Là như thế nào ? – Quang cuống quýt đi theo

- Anh sợ em trượt anh phải xa em chứ j – Ngọc quay lưng lại nhìn Quang cười

- Ai bảo , tại anh sợ em .. tượt .. bố em .. lại – Quang lúng túng

- Nhận đi – Ngọc đứng gần Quang hơn đặt 2 tay vào eo Quang ngước lên nhìn vào mắt nó

- Em vớ vẩn – Quang ngại ngùng hất Ngọc ra rồi đi trc ra xe



Ngọc cười chạy theo Quang ..

Ngày thứ 2 ..

- Em làm đc bài ko ? – Quang vẫn câu hỏi ấy khi Ngọc bước ra khỏi cổng

- cũng bình thường – Ngọc lại lơ mắt đi

- trêu anh chứ j ? – Quang nheo mắt

- Anh sợ em trượt anh phải đi Hàn Quốc hả ;Wink

- thôi về đi – Quang leo lên xe đội mũ k trả lời Ngọc



Ngọc bĩu môi lấy mũ đội . Sao nó ghét Quang thế , trêu có 1 tí đã thế rồi ..



Quang đưa Ngọc về . xe vừa đỗ lại trước cổng . Bà Huyền đã chạy ra mở cửa . Chắc bà nghe tiếng xe từ xa …

- Bọn con về đấy à , con làm đc bài k – Bà nhìn Quang r quay sang nhìn Huyền hỏi

- Dạ được mẹ ạ - Ngọc cười xoe

- Thế mà bảo là bình thường – Quang lẩm bẩm

- Vào ăn cơm đi 2 đứa – Bà Huyền nói

- Em vào ăn đi , anh về nhà đây – Quang đội mũ vào

- Vào ăn vs em ..- Ngọc níu cánh tay Quang

- Mẹ vào sắp cơm – bà Huyền lung túng đi vào

- Anh k thíc – Quang lại nhíu mày

- Ko thíc ăn cơm vs em chứ j – Ngọc cũng nhíu mày nhìn Quang

- Ko phải .. mà là .. – Quang lắp bắp

- Có vào ko ?

- Lần khác đi

- Ko cần nữa – Ngọc vùng vằng đi vào nhà kệ Quang



Quang nhìn Ngọc đi vào mà ngơ ngác . Lần đầu tiên thấy Ngọc hung hằng như thế . Nó cởi mũ , xuống xe tự mở cổng dắt vào nhà .. và tự vào nhà ..

Quang bước vào .. Nó thấy bà Huyền đang chuẩn bị đồ ăn trong bếp .. Nó nhìn bà sau giá sách bên phòng khách ngăn đôi giữa phòng khách và bếp ..

Nó nhớ những món ăn bà nấu quá .. đã lâu rồi chưa có ai nấu cơm cho nó ăn cả .

- Anh nhìn trộm ai đấy



Quang giật mình khi Ngọc đã đứng chỗ cầu thang từ bao giờ ..



- Vào đây – Ngọc nói rồi lôi Quang vào luôn .

Quang lung túng ngại ngùng khi đối diện vs bà Huyền .

- Bố em đâu – Quang chữa ngại

- Bố đi làm rồi , có mỗi e vs mẹ H` thôi – Ngọc kéo ghế cho mọi ng ngồi

Quang k nói j thêm . Nó nhìn Ngọc sới cơm , so bát đũa ..rồi thi thoảng lại quay ra cười vs nó .. Nó thấy ấm áp kì lạ .. bữa cơm gia đình đây đúng k ? Lâu lắm rồi nó mới cảm nhận đc nó

- Anh ăn đi – Ngọc gắp thức ăn cho Quang

Quang cúi mặt ăn . Nhưng nó k ăn nổi dù thức ăn rất ngon .. Nó nhớ lúc bà Huyền gắp thức ăn cho nó khi còn bé .. đúng lúc đó bà Huyền gắp thức ăn cho Ngọc .. và mỉm cười như ngày trc đã làm thế vs nó .. Nó chợt thấy ghen tị .. Nó thấy vết thg trong lòng lại trỗi dậy rõ rệt .. Nó bỏ bát đứng dậy bỏ ra ngoài .. Ngọc cũng bỏ bát chạy theo k hiểu vì sao .. bà Huyền cũng k ăn nổi nữa



- Anh sao thế - Ngọc kéo tay Quang ở cửa



- Anh k ăn đc – Quang cúi mặt



- Anh sao vậy – Ngọc ôm Quang từ phía sau lưng



- Sao ko thể tha thứ đc cho bà ấy – giọng Quang thay đổi



- Anh mở lòng ra đi … như thế sẽ dễ dàng hơn



- Anh ko làm đc – Giọng Quang lạc đi



Ngọc chạy ra đứng trc mặt Quang . Nó thấy khuôn mặt đang cố kìm nén đau đớn của Quang , lần đầu tiên .. nước mắt k rơi ran hg Ngọc biết Quang đang khóc … đôi mắt ghi ánh lên những tia kì lạ ..



- Anh k cần phải cứng rắn đâu – Ngọc đặt tay lên má Quang

- Anh k thể khóc , k xứng đáng – Quang ngồi thụp xuống

- Có thể chứ sao ko , con ng phải có cảm xúc mà – Ngọc ngồi xuống ôm lấy đầu Quang

- Anh phải làm sao – Quang ôm lấy Ngọc

- Anh cứ khóc đi , em yêu anh mà – Ngọc ôm Quang chặt hơn



Và rồi , nước mắt Quang lăn dài như đứa trẻ ngày trước .. Nó ôm Ngọc và khóc . Nó đã khóc trong lòng Ngọc .. Khóc như đây là lần cuối cùng .. Khóc như thể .. là lần đầu tiên đc khóc .



- Quang – giọng bà Huyền run lên từ phía sau



Quang lau nước mặt từ từ đứng lên



- Mẹ .. mẹ xin lỗi – bà Huyền đã khóc

- Ko cần đâu – Quang quay lại

- mẹ ..

Bà chưa kịp nói j thì Quang chạy lại ôm lấy bà ..bà Huyền từ từ ôm đứa con 10 năm nay bà chưa từng đc ôm như thế .. bà khóc trong hạnh phúc .. bà lắng nghe Quang gọi mẹ trong tiếng khóc .. 2 mẹ con .. khi xa nhau cũng khóc , khi trở về cũng khóc .. nước mắt hợp tan tan hợp .. làm mọi thứ như khắng khít hơn ..

Ngọc đứng nhìn Quang ôm mẹ mà nó cũng k kiềm chế đc sự xúc động trong lòng mình .. Nó thương Quang và cả bà Huyền .. 2 người đã chịu đựng đủ r .



Ngọc lại dắt cả 2 người vào ăn … bữa cơm lại tiếp tục và Quang ăn thật sự .. Nó cười vs mẹ và gắp thức ăn cho cả 2 người . Hạnh phúc thật sự là đây .. thật sự là gia đình .





Tiếng chuông cửa réo lúc sáng sớm . Quang bật dậy mệt mỏi vì hqa đã phải thức cả đêm để hoàn thành bộ sưu tập thi nhà thiết kế trẻ ..

Nó hậm hực đi xuống dưới nhà rồi nhìn ra phía cổng ..

Ngọc đang hí hoáy cái j đó ngoài kia . 3 tháng rồi , đây là lần đầu tiên Ngọc đến nhà Quang ..

- Làm j mà sang đây thế - Quang đứng sau cửa nói

- Mở cửa cho em – Ngọc giật giật cửa

- 1 trai 1 gái ở nhà k sợ hả - Quang mặt lờ đờ buồn ngủ

- anh sợ em thì có – Ngọc lè lưỡi

- ai sợ em – Quang vẫn đứng k mở cửa

- Thế mở cửa đi – Ngọc lừ mắt cau có

- Đây – Quang lúc này vẫn mắt nhắm mắt mở mở cửa

Ngọc vội vã bước vào đứng trước mặt Quang .. Nó nhìn Quang , mặt nó hớn hở ..

- Em đỗ đại học rồi – Ngọc hét ầm lên

- Thật ko – Quang tỉnh cả ngủ

- Đỗ điểu ưu luôn – Ngọc chìa tờ giấy kết quả ra

- May quá k phải đi Hàn quốc nữa – Quang buột miệng

- Đấy nhé , nhận rồi nhé ..

- Cái j .. nhận j – Quang đưa tờ giấy cho Ngọc , quay lưng đi vào nhà làm vẻ mặt buồn ngủ

Nhưng khi quay lưng lại nó lại cười sung sướng .

Ngọc chạy theo Quang vào nhà .. Quang đi lên phòng Ngọc cũng lẽo đẽo chạy theo

- Em vào phòng anh làm gì – Quang đứng lại ở phía cửa phòng

- Em vào xem – Ngọc định xông vào

- Ko đc – Quang đứng trc mặt Ngọc ngăn lại

- zời – Ngọc hẩy mạnh Quang sông vào

Nó choáng ngợp khi cả vòng toàn là ghi trắng . Sao Quang thíc màu ghi vs màu trắng thế . toàn là ghi trắng . tủ quần áo ko có cửa nhìn cũng toàn ghi trắng lớt phớt 1 2 cái áo đen và đỏ ..xanh lá đậm .

- Anh mệt lắm vừa ngủ đc 3 tiếng , thức cả đêm rồi – Quang nằm dài ra đệm

- Anh làm việc cả tối sao – Ngọc nhìn đống giấy tờ trên bàn

Ngọc quay lại đã thấy Quang nhắm mắt ngủ rồi .. nhìn những bản vẽ đáng yêu của Quang nhìn thích thú quá .. sao toàn là vẽ trẻ con như thế này ..



..

Ngọc đi siêu thị . Tối nay nó sẽ khao Quang cái j đó . Nó mua 1 đống đồ về nấu . Nó lục cục trong bếp cả chiều .. nấu 1 đống đồ .. nó có vẻ chuyên ngiệp lắm .. nhưng tiếng lách cách , mùi thức ăn làm Quang bật dậy .. Nó k biết mùi gì mà kích thíc thế .. Nó rửa mặt lọ mọ xuống dưới gác .. Nó đứng nhìn Ngọc từ phía sau .. cái cách Ngọc đeo tạp dề .. nấu cơm .. rồi giật mình đưa tay lên tai vì động vào lắp nồi nóng .. Quang chạy vội lại ..

- Em làm sao ko – Quang nắm lấy tay Ngọc

- em quên k đeo găng tay .. hì – Ngọc cười toe toét

- Còn cười – Quang nhìn Ngọc

- Thật mà – Ngọc xòe tay ra trước mặt Quang

Có lẽ cảm xúc khiến Quang k ngăn đc trái tim mình .. Nó hôn nhẹ lên môi Ngọc khiến con bé lại sững sờ ..

- Nấu đi – Quang nói rồi bỏ ra ghế sofa ngồi bật tivi xem

Ngọc lúc này mới như tỉnh ra khỏi cơn mơ , nó lại lớ ngớ cầm dao thái .. mà k biết là thái cái j .. nó lại bỏ dao xuống .. quên mất là làm j tiếp theo ?

6h tối , ông Minh đi làm về .. ông vào nhà , ông k nói j vì nghe thấy tiếng lách cách trong bếp và mùi thức ăn lâu rồi chưa đc tỏa ra từ bếp .

Ông bước qua chỗ Quang đang ngồi , im lặng tiến đến bếp .. ông đứng nhìn Ngọc như Quang , ông cũng ngạc nhiên và khá là khó hiểu

- Cháu làm j thế ? – ông lên tiếng

- dạ .. cháu – Ngọc giật mình

- Cháu là Ngọc à ? – ông hỏi tiếp , khuôn mặt k biểu lộ j cả

- Dạ , bác .. vừa đi .. làm .. về …ạ- Ngọc lắp bắp , sợ sệt

- Bố thay đồ đi r ăn cơm .. – Quang lúc này mới nghe thấy tiếng bố

- Nhưng mà có nấu xuất cho bố ko mà ăn – ông Minh quay ra nhìn Quang r nhìn Ngọc

- Dạ có chứ ạ ^^ - Ngọc cười xòa nhẹ nhõm

- Thế đợi bác đừng ăn trước đấy – ông Minh khẽ mỉm cười rồi đi lên gác



Quang đi vào trong bếp ngồi xuống bàn ăn bên cạnh Ngọc .. Ngọc đã sắp xong hết đồ .. nhìn món ăn nóng vẫn bốc khói thơm dậy mùi .. Quang đột nhiên quay sang nhìn Ngọc , cười trông rõ đáng yêu ..

- Anh cười j – Ngọc ngơ ngác

- Em giống bà nội trợ đảm đang nhỉ - Quang véo má Ngọc cười

- Đau em – Ngọc đánh nhẹ vào ng Quang

Ông Minh xuống ngồi vào bàn .. Ngọc bắt đầu đứng dậy sới cơm cho mọi người , Quang so đũa .. còn ông Mình lại đứng dậy lấy nc ngọt và bia trong tủ lạnh .

- Lâu lắm r bác mới đc ăn cơm tối ở nhà – ông Minh nói

- hì , cháu thi xong r .. cháu sẽ sang nấu cơm tối cho mọi ng – Ngọc toe toe

- Ở đâu ra thế - Quang chen vào

- Bố anh cho phép rồi mà – Ngọc cau mày

- Ý kiến anh hơn chứ - Quang làu bàu

- 2 đứa ăn đi .. có để ông già này ăn ko – Ông Minh xen vào

2 đứa lại xun xoe ngồi ăn cơm .. không khí thật hạnh phúc .. mỗi bữa cơm bên gia đình .. là mỗi phút giây yên bình nhất .

..

Quang đưa Ngọc về .. Nó nắm lấy tay Ngọc vòng qua eo mình .. Ngọc tựa cằm lên vai nó ..

- cuối tuần , em dẫn mẹ Huyền đi xem buổi diễn của anh nhé – Quang nói

- Sao anh k tự nói

- Em vs anh khác gì nhau đâu

- Ừm , em nhớ rồi ..

….

Cuối tuần .. Gần như mấy ngày vừa rồi Quang rất bận cho bộ sưu tập . Nó ko có thời gian gặp Ngọc .. nhưng hở 1 chút là Ngọc lại gọi điện bắt nó ăn , bắt nó nghỉ ngơi .. Nó k thấy phiền chỉ thấy công việc bớt mệt đi phần nào .. và cố gắng nhiều hơn nữa .

Buổi diễn bắt đầu , Ngọc dẫn mẹ Huyền , bố Ngọc và cả ông Minh cũng đến xem .. các màn trình diễn của các nhà thiết kế khác .. thật đẹp và lộng lẫy cũng như cầu kì nhiều công phu .. mọi người hồi hộp chờ đến màn trình diễn của đội mẫu bộ thiết kế của Quang ..

Đèn sân khấu tắt vụt đi .. “ Mẹ ơi “ tiếng 1 đứa trẻ vang lên .. mọi người .. ngơ ngác tìm kiếm xung quanh .. k hiểu chuyện j đang diễn ra .. thì đèn sáng rực lên .. Cô người mẫu búi tóc cao trang điểm nhẹ , bộ quần áo đơn giản của cô gái khiến ng khác ngạc nhiên .. sao đơn giản đến thế .. thì điều ngạc nhiên hơn là 1 đứa trẻ mặc 1 bộ quần áo giống y như cô gái .. nó chạy ra trước phía sân khấu dọc .. sau đó quay lại cười đưa tay vẫy .. cô gái đi đến chỗ đứa trẻ .. k đi như là 1 người mẫu .. mà như 1 ng mẹ chạy đến phía đứa con mình .. Ai cũng ngạc nhiên .. thật sự quá sáng tạo và ý nghĩa ..

Tiếng mọi ng vỗ tay rào rào .. ủng hộ hết mình khi Quang bước ra cũng những ng mẫu nhí và các cô gái .. Quang có lẽ phải rất mất công mới mời đc đội quân nhí đáng yêu đến như thế ..

Buổi trình diễn kết thúc . Đến lúc trao giải .. Quang k đc giải nhà thiết kế trẻ .. Nhưng Quang đc giải nhà thiết kế sáng tạo nhất vs bộ sưu tập “ con yêu mẹ “

Quang vẫn bất ngờ khi đc giải thưởng như vậy .. lại còn đc nhận vào công ty thiết kế quần áo cho trẻ của thành phố ..

Quang hớn hở khoe vs mọi người .. nhưng lại ngại ngùng khi nhìn thấy bà Huyền ..

- Con giỏi lắm – bà Huyền nhìn con mắt như sắp khóc vì tự hào

- Cám ơn mẹ - Quang mỉm cười

- Cháu giỏi lắm – bố Ngọc vỗ vai Quang , vẫn như thế , như 1 người bạn

Ông Minh k nói j , chỉ đến ôm lấy con mình .. vỗ vai chúc mừng .. Ngọc đứng nhìn mọi ng chúc mừng Quang nó cũng mừng thay cho Quang .. như vậy là tốt rồi ..

- Này – Quang quay ra Ngọc

- Dạ - Ngọc giật mình

- Ko chúc mừng anh à – Quang nhíu mày

Ngọc mỉm cười giang tay ra .. còn Quang thì tiến lại để Ngọc ôm vào lòng ..

Tất cả như mở ra 1 cuộc sống mới .. 1 cuộc sống như là 1 giấc mơ ..



….



Ngọc tan trường , đã thấy Quang đứng ở cổng .. 5h chiều rồi .. thời tiết thật đẹp .. còn Quang đứng đó mắt dán vào cái điện thoại mà k để í có bao nhiêu cô gái đang nhìn nó .. Sao lại đẹp như thế chứ .. NGọc thấy khó chịu ..

- Này anh kia – Ngọc nói

Quang giật mình ngước lên

- Anh đợi ai đấy

- Anh đợi người yêu anh – Quang đưa tay kéo tay Ngọc ôm vào lòng

Chẳng để í cái nhìn của mọi người .. Ngọc đưa tay ôm lấy Quang .. Thế nhé , Quang đã thay Ngọc chứng minh vs những cô gái đang có í định vs Quang biết rằng .. Mình là người đã có chủ .



- Cái j dưới đất kìa – Quang lung túng nói

- Cái j – Ngọc nhìn Quang

- Kia kìa .. em nhặt lên đi – Quang vẫn lúng túng

- Đâu – Ngọc nhìn xuống dưới đất

- Đấy – Quang chỉ r lờ lờ đi như k biết đó là cái j

Ngọc tiến lại phía vật đó .. nó nhặt lên rồi mỉm cười ..

- của anh rơi hả - Ngọc dơ lên

- Ko đâu – Quang lơ đi

- Thế vất đi

- Vất đi làm j , đắt lắm đấy – Quang vội cản Ngọc lại

- Đấy nhé .. – Ngọc cười

Quang ngại ngùng , nó cầm chiếc nhẫn đeo vào tay Ngọc ..

- Đeo nó trước đi rồi trả lời có lấy anh ko ^^

Ngọc sững sờ .. Nó k nghĩ đây là 1 cái nhẫn cầu hôn .. Nhưng nó hạnh phúc ôm lấy Quang .. mọi ng vẫn k hiểu 2 đứa đang làm cái j nữa ….
Về Đầu Trang Go down
https://a6family.1forum.biz
Sponsored content





Anh cứ khóc đi Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Anh cứ khóc đi   Anh cứ khóc đi I_icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 
Anh cứ khóc đi
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Người chết không biết khóc...!!

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Chào Mừng Các Bạn Đến Với Forum A6 Trương Định (2005-2008) :: Giải Trí :: Truyện-
Chuyển đến