Từ hồi lớp 10, tôi đã được vào học một trường khá danh tiếng ở TP HCM. Lại có khuôn mặt khá xinh xắn, ngoan hiền, học giỏi, gia đình giàu có nên tôi là mục tiêu theo đuổi của nhiều người. Ngay cả hotboy trong trường cũng theo đuổi tôi cả 2 năm học nhưng tôi đều từ chối. Nhiều người ác miệng tung tin tôi "chảnh", tôi bỏ ngoài tai và chỉ lo học. Thực sự tôi không có cảm giác với những người đó. Nhiều khi tôi nghĩ không biết mình có bị... lesbian không nữa? Nhưng mà... ngay đến cả các bạn cùng giới tôi cũng rất ít nói chuyện, bởi vậy tôi rất ít bạn.
Trong thời gian học phổ thông ấy, ở công ty nhà tôi (bố mẹ tôi mở công ty riêng) có một người con trai rất lịch lãm, tài giỏi. Anh hơn tôi 8 tuổi, nói chuyện rất có duyên khiến lần đầu gặp mặt, tôi đã có cảm tình với anh. Thế rồi tôi thích anh từ lúc nào không hay. Nhưng đối với đứa con gái chưa một mảnh tình vắt vai như tôi, tôi không biết biểu lộ làm sao cho anh hiểu tình cảm của mình. Còn anh - một người đàn ông từng trải đã như đọc được ý nghĩ của tôi nên anh đã ngỏ lời trước. Và đương nhiên là tôi đồng ý.
Chúng tôi yêu nhau cho tới ngày tôi thi đỗ Đại học. Lúc ấy, anh lên chức rất cao trong công ty nhà tôi. Chúng tôi yêu nhau trong thầm lặng vì anh không muốn mọi người biết mối quan hệ này. Nhưng trong một lần hai đứa đi chơi, chú tôi đã bắt gặp và từ đó gia đình tôi biết chuyện.
Ba mẹ không chấp nhận việc đó với lí do tôi còn quá trẻ, chỉ 18 tuổi mà thôi. Rồi ba mẹ tôi chê gia đình anh không "môn đăng họ đối", sợ tôi lấy anh sẽ khổ nên dùng mọi cách để chia rẽ chúng tôi. Tôi không đồng ý nên nhiều lần tranh cãi với ba mẹ.
Thương anh nhưng tôi cũng không thể bỏ gia đình mình, ba mẹ lại chỉ có mình tôi, tôi đã cố dung hòa hai bên song mọi cố gắng đều thất bại. Ba mẹ tôi đã dùng địa vị của mình để chèn ép anh trong công việc. Lúc ấy, hai chúg tôi thực sự rất mệt mỏi, nhất là anh. Cuối cùng, anh cũng sa sút trong công việc rồi phải đền bù cho một công trình khi anh làm sai sót. Và thế là gia đình tôi sa thải anh.
Tôi thực sự rất sốc, tôi thương anh vô cùng. Tôi luôn tự dằn vặt mình vì tôi mà anh mới ra cơ sự này. Rồi anh đã bỏ tôi đi về quê mà không nói một lời chia tay. Tôi nhớ anh trong đau khổ, tìm mọi cách liên lạc với anh nhưng không được. Bao nhiêu ước muốn về một mái ấm gia đình với anh đều đổ vỡ khi bất thình lình anh lại xuất hiện, nhưng là cùng với một người con gái khác. Đó là chị ấy - người mà anh nói lúc khó khăn luôn ở bên anh. Còn tôi, anh cho rằng là đứa quen sống trong nhung lụa, là "tiểu thư cành vàng lá ngọc" nên không thể chia sẻ và biết đến những cảm giác của anh. Anh đã buông ra rất nhiềuu lời nói khiến tôi đau lòng. Nhưng lòng tôi còn đau hơn khi anh đã không ngại đưa tôi xem clip rồi hình ảnh hai người họ ở bên nhau...
Tôi đau khổ thất vọng vô cùng. Tôi nên làm gì đây?