Tôi nghe người ta nói rất nhiều về mấy thứ trào lưu Emo, self-cut, tự kỉ,v.v. rất nhiều. Đến mức, chỉ cần mua bất kì tờ báo nào nào về cũng có một hai phóng sự viết theo kiểu: “giới trẻ ngày nay suy đồi cách sống”. Mỗi lần như vậy tôi toàn bật cười, chép miệng và nghĩ: “Đúng là người lớn, lúc nào cũng tỏ vẻ kể cả và ưa dạy đời người khác” Tôi hay tự hỏi rằng: “Nếu chính họ bị dồn vào một thế giới cô độc phải đối diện với nỗi cô đơn thường trực, họ sẽ làm gì ngoài sự lựa chọn cái chết?”
*********
Năm nay tôi mười bảy tuổi, học lớp mười hai tại một trường công lập không mấy tên tuổi của thành phố. Ngôi trường này, ngoài một góc ưa thích của chính mình ra, tôi thấy nó hoàn toàn nhạt nhẽo. Cái chốn ưa thích này là một góc thông ra phòng biến áp điện gần sân thượng của trường. Khoảng rộng này nằm giao ở hai tầng bốn và năm, hướng thẳng ra góc bùng binh giao giữa hai con đường lớn. Bất kể lúc nào tôi đều thấy mình thật bình yên khi ngồi chỗ này, hít hà không khí loãng ở độ cao mấy chục mét, ăn một ổ mì lót dạ hay chỉ đơn giản là cúp tiết và nghe cho hết mấy bài nhạc ưa thích của mình.
Nhưng đó là trước kia, tôi định nghĩa “trước kia” là lúc bố tôi chưa bỏ đi theo người khác và mẹ tôi vẫn ở nhà mỗi ngày nấu những bữa cơm và đợi đến khi nguột ngắt. Khoảng thời gian tôi dậy thì, bố không về nhà nữa, bố bảo chung sống với mẹ không hạnh phúc. Ông bảo sẽ chịu trách nhiệm bằng khoảng tiền hàng tháng chuyển vào ATM đầy đủ cho tôi. Còn mẹ, bà trở nên lạnh lùng và ù lì, suốt thời gian sau đó bà trốn trong phòng chẳng đoái hoài đến tôi nữa. Một thời gian sau, bà bổng nhiên thay đổi, thích ăn mặc chải chuốt và trở thành quý cô hay lui tới những bar cho đến tận nữa đêm.
Mỗi sáng sau đó, bà đặt một tờ polyme cáu cạnh lên bàn thay cho những tô mì xào tự tay bà nấu. Đó là số tiền ăn sáng và tiêu trong ngày của tôi.
Chính vì vậy, bây giờ, khi đứng giữa những thanh lan can và nhìn xuống những đoàn xe lúc nhúc người qua này, tôi chỉ thấy lòng mình trĩu nặng và không tìm đâu cho mình một động lực để tiếp tục cuộc sống này nữa.
Tôi nhìn thẳng xuống mặt đất, tự hỏi: “Thay vì phải cứa lưỡi lam vào tay, chịu đau đớn cho đến lúc chết vì hết máu, mình nhảy xuống và chỉ mất mấy giây đã kết liễu mạng sống của mình, vậy có hơn không?”
Tôi nhón chân trên bậc thang, trong một phần nghìn giây đầy lưỡng lự, tôi thấy rùng mình với ý nghĩ phải đau đớn làm sau khi toàn bộ khuôn mặt mình bầm dập dưới lớp đất. Bất giác, cứng đờ người lại.
Ngay lúc nó, tôi nghe liếng la thất thanh: “KHÔNG!!!!”
Khi tôi vừa kịp quay lại, đã thấy quanh mình tròn một vòng ôm, ngã bật về phía sau.
“Bồ làm gì vậy hả?”
Đó là một giọng nam. Tôi quay người lại, chàng trai vừa giật người tôi lại mặc đồng phục học sinh của trường, khuôn mặt tái mét, thất thần nhìn tôi, hai mắt vẫn còn lộ vẻ kinh sợ. Tôi nhăn mặt, gạt tay cậu ta ra.
“Làm cái trò gì vậy, tôi chỉ đang ngắm nhìn thành phố thôi mà”
Cậu ta ngập ngừng một chốc, mặt bỗng đỏ dừ, lúng túng:
“Ơ..không phải bồ..bồ muốn nhảy xuống hả”
“Đừng có điên” Tôi căng mắt nhìn hắn.
Hắn lí nhí: “xin lỗi” rồi vụt chạy đi, vừa đến bậc cầu thang hắn quay lại nói lớn: “Mà lần sau đừng có lên đây nữa, nguy hiểm lắm, làm người ta hết hồn”.
Tôi nhìn bóng hắn khuất dần, lòng vẫn miên man những suy nghĩ rời rạc. Nếu nguy hiểm, sao hắn có lên đây để giật tôi xuống thế này?
Và cậu ấy đến bên tôi, như một tia nắng chiếu vào ngày âm u (Ảnh minh họa)
*********
Cánh cửa mở dần ra, bóng tối từ trong căn nhà hắt một màu ảm đạm khiến tôi không khỏi chán chường. Tôi đi vào nhà, trên bàn mẹ dán một tờ giấy: “Tiền còn buổi sáng thì đi ăn tối đi, tối nay mẹ đi có việc với bạn”.
Việc với bạn? Hẳn lại là mấy bà sồn sã rủ nhau gặp mấy cậu trai bao để ôm ấp, và tới sáng mai mới chịu trở về. Không phải sao? Sáng nào tôi chẳng thấy một hai cậu thanh niên ăn mặc lả lướt chở bà về đến tận nhà, còn hôn vào tai tạm biệt nữa.
Đến chín giờ, bụng bắt đầu cơn biểu tình phẫn nộ tôi mới uể oải nhấc mình ra ngoài đường kiếm chút gì bỏ bụng. Ở đầu ngã tư thứ ba gần nhà tôi có một tiệm cà phê nhỏ, tôi lững thững bước vào. Khi bồi bàn đặt menu ra trước mặt và cất giọng khàn khàn, tôi điếng mình nhận ra. Giọng nói này rất quen, chính là tên hồi sáng!
“Ê!”
Tôi sững người, không dám nhìn lên. Hắn bật cười nói:
“Mình làm gì bạn đâu, sao tránh mặt vậy?”
“Tôi không thích bạn!” Tôi nói thẳng, tự dưng thấy mình ấm ức.
Cậu ta nhìn tôi rồi..phì cười, mặt nhăn lại làm tôi tưởng như mình là một con ngố. Tôi bấu chặt vào bàn cố nuốt trôi cơn xấu hổ thì hắn đặt lên bàn dĩa mì spaghetti nóng hổi:
“Nào, ăn đi, coi như lời xin lỗi cho việc đã gây ra để bồ phải ghét mình”
Tôi không nói gì nữa, lặng lẽ ăn. Khi đứng dậy tính tiền, hắn đưa cho tôi một hộp nhỏ.
“Cầm lấy đi, kem mới của quán đấy, miễn phí!”
Hắn nháy mắt với tôi ra vẻ hết sức bí mật. Tôi cầm gói quà trong tay mân mê mải không biết phải trả lời thế nào thì hắn đã nói tiếp
“Đợi một chút nhé, để mình thay quần áo rồi chở bạn về”
“Sao… sao lại chở tôi?”
Hắn ngoắc tay ra phía cửa sổ và bảo: “Nhìn coi!”
Mưa đã rơi từ khi nào, đập từng hạt buốt giá lên thành kính. Tôi thở dài chán ngán, có lẽ hắn đã thấy khi tôi bước vào không mang áo mưa lại đi bộ nên động lòng trắc ẩn đây mà. Tôi nói: “Thôi cám ơn bạn, mình tự đi về được” rồi chạy vụt ra cửa.
Vừa chạm chân vào vệt mưa ở bệ đường đã thấy một chiếc áo mưa trùm nhanh vào đầu mình
“Vậy thì mang áo mưa của mình mà về!” Hắn đứng ở đằng sau nói với tôi.
“Nhưng… còn cậu?”
“Tí nữa mình sẽ tự mua, bồ yên tâm!” Hắn cười khì khì, vỗ vai tôi rồi quay trở vào quán. Tôi nhìn hắn qua khung cửa kính đầy vệt mưa nhòa nhạt, rồi chạy thật nhanh. Chiếc áo mưa đó tôi giũ cẩn thận, sấy khô và bỏ vào cặp. Tối hôm đó, mẹ tôi vẫn tiếp tục không về, nhưng thật kì lạ, tôi không còn thấy sợ bóng đêm nữa mà ngủ một giấc rất ngon.
*********
“Hắt-xì!”
“Sao vậy Mẫn?”
Sau tiếng hắt xì là tiếng lao nhao của đám đông đang túm lại ở phía hành lang cạnh lớp tôi. Lúc này tôi mới biết chàng trai ngày hôm qua túm lấy áo tôi lại chính là Mẫn, một nhân vật khá nổi của khối. Hắn dựa hẳn vào bờ tường khu hành lang sụt sịt mũi, tôi đoán chắc tối qua thể nào tên này cũng chủ quan mà đội đầu trần chạy về rồi.
Mấy cô bạn của hắn vây quanh lo âu hỏi han, tôi ngồi ở trong lớp nhìn ra lòng thoáng chút áy náy. Dù sao đi nữa, nếu không phải nhường cái áo mưa cho một đứa không quen biết như tôi, hắn đã không phải khịt khịt mũi liên tục như vậy rồi.
“Này! Để ý cậu ta hả?”
Là một cô bạn cùng lớp tôi.
“Không, mà sao cậu nghĩ vậy?” Tôi chối bay biến
“Chà chà, có cũng đáng mà, siêu đẹp trai lớp bên cạnh tụi mình đấy, Minh Mẫn, học giỏi, trong đội bóng đá của trường, lại rất hòa nhã với bạn bè nữa, quả xứng danh hot boy, đừng nói cậu cả đám con gái lớp mình đều mê mà”
Cô bạn đưa mắt nhìn Mẫn đắm đuối, tiếp tục luyên thuyên về sức hấp dẫn của cậu ta. Tôi vừa nhìn hắn gãi gãi đầu vừa trả lời gì đấy với bạn, nhưng miệng nở nụ cười gượng gạo khác hẳn nụ cười dành cho tôi tối hôm qua.
Tan học, đi lang thang thế nào tôi quay trở lại quán cà phê hôm trước. Vẫn là hắn tiếp tôi.
“Lại là bồ à?” Hắn hồ hởi
Tôi gục đầu, không nói thêm gì đặt một vật vào tay hắn.
“Cái gì đây?” Mẫn mở tay ra và tròn xoe mắt. Một vỉ panadol hạ sốt.
Hắn chăm chú nhìn rồi..khì cười. Tôi chun mũi:
“Xin lỗi”
“Xin lỗi về việc gì?”
“Vì tôi đã nói ghét bạn”
“Hà hà, chả sao đâu. Hôm nay cậu ăn gì mình đãi”
Quán không vào giờ cao điểm, chỉ còn tôi và một bàn khác đang có khách nên Mẫn tranh thủ ngồi chung với tôi, hắn nhanh tay xắn lấy phần bánh ra nhiều phần nhỏ rồi đưa trả, hồ hởi nói những câu chuyện tiếu lâm pha trò. Giữa hai chúng tôi hình thành nên một người nói, một người nghe, không gian trở nên thân mật và tự nhiên từ lúc nào không biết. Khi tôi xong phần ăn của mình, hắn nuốt một viên thuốc rồi uống nước.
“Bồ không về nhà ăn tối à, ngày nào mình thấy bồ hay ăn trong quán, như thế vừa đắt thức ăn lại toàn món nguội thôi”
Tôi cụp mắt xuống, hắn đã nói trúng phần sâu kín nhất mà tôi ngày ngày phải đối diện hứng chịu. Nỗi đau đó không còn làm tôi phải bật khóc khi nhớ về, tôi kể lại chỉ còn níu giữ chút xót xa trong lòng
“Nhà ư..nhà nào? Từ lâu rồi tôi chả còn nhà để về”
Đúng, cái nơi bốn bề chỉ toàn bóng tối, chỉ có nỗi hoang mang sợ hãi, chứng kiến những cơn say khướt của mẹ, vài lần viếng thăm đột ngột của bố, những trận cãi vã trong tìm thức vẫn khiến tôi thổn thức. Nơi đó đâu thể gọi là nhà được. Hắn nín thở, chờ đợi tôi nói tiếp
“Gia đình tôi ly thân từ lâu rồi, bố tôi bỏ đi sống với một người phụ nữ khác, mẹ tôi thì có tình nhân. Tiền hàng tháng đã có bố chu cấp, tôi ăn gì mặc gì học hành ra sao đâu ai cần phải quan tâm. Một bữa cơm gia đình có thấm tháp gì với niềm vui riêng của bọn họ”
Tự dưng nói đến đây, tôi tủi thân ghê gớm, đã bao năm qua mỗi lần họp phụ huynh tôi đều kiếm cớ để bố mẹ mình không phải đến giữ, những bảng điểm hàng kì phát về tự mình tôi kí, những khoản học phí mình tôi tới nộp. Tất cả, luôn luôn chỉ có mình tôi.
Hình như xã hội càng phát triển, khoảng cách giữa người và người càng cách xa nhau, và mỗi cá thể phải nếm trải nỗi cô đơn sâu sắc dày vò bản thân họ. Tôi cũng vậy, có khác gì những kẻ không nhà đâu.
Nghĩ đến đây, sống mũi lại cay cay. Tôi không biết Mẫn để ý từng cử chỉ của tôi. Cậu ta lầm bầm gì đó trong miệng tôi không nghe rõ. Tôi hỏi lại thì chỉ có tiếng im lặng.
Mẫn nắm chặt lấy hai tay cậu ta, rồi nhìn thẳng vào mắt tôi
“Đúng, mình hiểu rõ cảm giác của bạn, mình biết phải ngồi ăn một bữa cơm nguội ngắt tồi tệ đến mức nào”
Mắt hắn biểu thị những mảng xúc cảm dồn dập, hắn hít một hơi sâu rồi lôi trong túi ra một mẩu giấy
“Cho nên, khi nào phải ăn một mình, hãy gọi cho mình nữa, nhé. Hai người ăn với nhau sẽ không cô đơn nữa đâu!”
Tôi nhìn tờ giấy là số điện thoại của hắn, ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì. Chợt nhận ra thái độ quả quyết của hắn, hắn rất thẳng tính – Ít ra, đây là điều đầu tiên tôi nghĩ khác về hắn so với ấn tượng lúc đầu.
Tự dưng tôi thấy hồi hộp, cầm tờ giấy bỏ vào túi áo rồi gật đầu. “Hai con người” khi nghe hắn nói vậy tôi cảm giác như mình đang được an ủi, tại sao không là ai khác mà lại là hắn, một người xa lạ chỉ mới gặp nhau được mấy ngày lại hiểu hết những dằn vặt bao năm tôi đã trải qua. Nhớ đến những tờ tiền lạnh ngắt trên mặt bàn và những dòng chữ kèm thèo, mường tượng tới một ngày sau đó tôi ngồi ăn và đối diện mình còn có một người khác, còn có người ở bên cạnh tôi! Tôi bật khóc hu hu, hắn la oai oái lên: “Xin lỗi, mình nói điều gì phật ý bạn hả? Cho mình xinh lỗi”
Tôi lắc đầu nguầy nguậy, gạt nhanh đi dòng nước mắt nhìn hắn mỉm cười: “Ngốc ạ, tại sao bạn lại đối xử tốt với mình như vậy?”
*********
Tối hôm đó, tôi nhắn hắn một tin: “Chúc ngủ ngon”
Mười phút sau, điện thoai rung lên bần bật
“Alô”
“À ừ, mình đây” Giọng điệu hắn ngập ngừng
..
“Thật ra mình đắn đó nãy giờ mới… dám... gọi cho cậu”
Tôi ráng nín cười, tra hỏi hắn
“Thế gọi tôi làm gì? Định chọc không cho tôi ngủ à”
“Không Không!!” Hắn sốt sắng “Mà là… mình định hỏi.. nếu mai không bận gì bạn đợi mình đi làm về rồi hai đứa đi ăn nhé, mình sẽ cố gắng làm sớm, khoảng 8h30 được không?”
Tôi gật đầu như một cái máy “Đồng ý”
Ngày mai, tôi sẽ ngồi vào một bàn ăn, và bàn ăn đó có hai người