. Nguyên về. Như bất cứ lần nào trước đó, Nguyên hẹn em bằng một láthư ngắn, thông báo địa chỉ rõ ràng. Gặp nhau nhé! Ở… Ngày… Em quen với Nguyên, em quen với cái hẹn 1 năm 1 lần. Những lần gặp chóng vánh luôn khiến em thấy mình trở nên cô đơn quá đỗi. Nhưng em chỉ không biết tại sao em luôn có niềm tin một cách lạ lùng vào mối quan hệ lỏng lẻo này. Lỏng lẻo, nhưng bền chặt và an toàn.
Em dựa lưng vào Nguyên, ngồi vắt vẻo ở lan can nhà Nguyên, hát vu vơ. Em hát bằng giọng khàn đặc, ẩm ướt của mình: “Sẽ thấy đêm muộn màng, sẽ thấy em huy hoàng”… Thời tiết mùa gặp Nguyên thường hanh hao lạnh, cái lạnh khiến người ta thèm muốn được nắm chặt một bàn tay. Tay em lạnh, tay em cô đơn. Em chỉ nắm tay em vào những mùa gió về lạnh thế này, và dựa vào Nguyên như điểm tựa cuối cùng còn sót lại trên cõi đời. Em ít khi buồn, những nỗi buồn thường về rất nhanh, rất vội, như Nguyên.
Em quen Nguyên từ ngày em 16, trong sáng và ngây thơ. Nguyên rời em đi một ngày cớm nắng, đến một nơi xa lạ. Từ một vết nứt toác trong lòng, nơi những khoảng trắng lớn dần lên bởi sự ra đi của Long. Ngày xa xôi ấy, em với Nguyên như hai thái cực, được kết nối bởi Long. Rồi Long mất đi, em với Nguyên đánh mất sự kết nối, loay hoay không biết làm thế nào để có thể chạm được vào nhau như trước đó. Vậy là Nguyên đi, em cũng đi, rời khỏi Hà Nội gió lạnh căm mỗi tháng 12 về.
Nguyên đã từng luôn dõi theo...
Thế mà ở nơi xa lạ này, cách Hà Nội 1h45p đường bay, em với Nguyên lại có thể chạm được vào nhau một dịu dàng. Bằng cách nào đó, sự lỏng lẻo lại khiến Nguyên tiến đến gần, và em thì đủ can đảm để mở lòng mình ra hơn một lần nữa. Những nỗi buồn cũng theo Nguyên về, dù bầu không khí quanh Nguyên luôn ấm áp một cách lạ lùng. Giống như một sớm thức dậy, giữ chặt cốc cà phê nóng trong tay, hít thở mùi cà phê xộc lên tận khoang mũi, thơm nức. Với em, Nguyên cũng như thế. Cảm giác dịu dàng và tỉnh táo khiến em hít thở, em thấy mình sống khi ở cạnh Nguyên.
2. Anh bảo: “Em yêu Nguyên đi! Yêu bất cứ người con trai nào có thể chăm sóc cho em. Anh không xứng đáng!”. Em chỉ mỉm cười, bấu chặt tay mình, không khóc. Và buổi chiều mưa bụi xa xôi nào đó, em quày quả bước vào cổng lên máy bay và đi. Em không đòi hỏi nhiều hơn một tình yêu. Em không đòi hỏi nhiều hơn những sự chăm sóc. Em đã sống, đã có thể bước ra khỏi những tuyệt vọng đâm chồi từ ngày Long mất. Em chỉ cần anh yêu em, hoặc chí ít, chỉ cần để em yêu anh, là đủ. Nhưng anh đã từ chối. Em có niềm tin mãnh liệt, còn anh có sự bất lực bởi khoảng cách xa vợi của mình. Anh còn phải gồng gánh nhiều trách nhiệm trên vai mình, nên em không thể khiến anh khó xử thêm.
Bạn bè luôn hỏi em: “Sao lại chia tay?”. Em không có câu trả lời. 6 tháng sau ngày ấy, em ở phương Nam đầy nắng này mỉm cười rất nhạt, lắc đầu với bạn. Rõ ràng chúng mình không chia tay, chỉ là không thể bước tiếp. Cả anh, cả em đều không nói bất cứ điều gì. Chỉ là một cái lắc đầu ngày anh đi, còn em thì tuyệt vọng thêm một lần nữa. Em yêu anh bằng thứ niềm tin mà em biết không bao giờ còn có thể tìm lại được ở bất cứ người nào khác. Cũng như cảm giác ấm dịu như bầu không khí sáng rực sau mưa ở cạnh anh cũng không còn nữa. Em đã sống suốt 6 tháng dài ở nơi này trong ám ảnh của buổi chiều mưa bụi rơi ấy. Em không buồn, chỉ là khoảng rỗng trong lòng em rộng quá, đủ để nhấn chìm mọi điều.
1 năm, rồi 2 năm. Em 20, rồi 21. Thời gian trôi, em trôi. Trong những bận rộn rất đời này, em thi thoảng quên, thi thoảng nhớ. Nhưng dù quên hay nhớ, em đều thấy mình hạnh phúc. Nếu yêu thương chỉ đem lại sự tổn thương hay đau khổ, vậy người ta yêu nhau để làm gì? Vì thế, dẫu vui hay buồn, em đều mỉm cười. Bạn bè bảo em mạnh mẽ. Em chỉ thấy những giọt nước mắt không phải để dành cho em. Trong những đêm muộn, trong những nỗi nhớ anh đến ngợp thở, em vẫn thảng hoặc mỉm cười.
Nguyên bảo em: “Cứ hãy yêu đi, dẫu có một mình. Dẫu sao mưu cầu hạnh phúc cho bản thân vẫn là điều nên được lựa chọn”. Em nghe Nguyên, em vẫn yêu. Những nỗi buồn đậm nhạt, những tối thứ 7 một mình, những buổi xem đơn độc, em vẫn thấy mình hạnh phúc. Nguyên về thường hơn, rồi 6 tháng thực tập ở Sài Gòn, Nguyên trở thành thế giới của em, thế giới mở về đêm, những đêm rất dài, rất rộng.
... và là chỗ dựa cho em...
3. Mùa mưa. Em khụt khịt ốm. Nguyên chăm em như chăm một đứa trẻ. Gói gọn em trong những lùng nhùng chăn ấm và khăn lạnh chườm ở trán. Em sốt cao, trong mơ sảng, hình như em gọi tên anh. Nguyên giữ chặt tay em, những ngón tay dài và ấm. Tay anh dài và lạnh, tay em lạnh hơn, vậy mà em lại yêu anh quá đỗi, đến mức, những cô đơn trở thành bạn của em. Còn Nguyên vẫn ở một góc xa, như phía bầu trời có nắng, như phương Nam này, mãi vẫn không thuộc về em.
Em tròn 21. Em thở dài bằng hơi thở của cô gái bắt đầu học cách trưởng thành. Còn 1 tuần nữa Nguyên đi. 6 tháng dài, Nguyên đưa em đi hết những ngày mưa rầu rĩ. Nguyên không có bạn gái, em không có bạn trai, tụi em đi với nhau suốt thành một cặp trong mắt mọi người. Em không giải thích, Nguyên không phản đối, mặc nhiên chỉ có khoảng trống trong lòng là không ngừng lớn rộng. Nguyên thiếu vắng tình cảm gia đình, em thiếu một người để dựa dẫm, tụi em dựa vào nhau như những đứa trẻ còn sót lại trên thế giới này. Chỉ có em chạm tay được vào những yếu mềm bất chợt của Nguyên, nơi đôi mắt nâu kiêu hãnh luôn ngước nhìn lên lặng lẽ nhìn về một nơi xa lắm.
Đêm trước hôm Nguyên đi, sẽ là một chuyến đi dài bất tận, em lại ngồi với Nguyên ở lan can lộng gió. Lần này em ngồi co chân, khoanh tay ôm gối. Em nghe Nguyên hát: “If a man could be two places at one time, I’ll be with you”… Giọng Nguyên lạc đi một nhịp. Em nhớ, anh đã từng lạc một nhịp đàn khi hát trong sinh nhật em, cũng If. Em nhớ, hôm đấy em đã mỉm cười rất hạnh phúc dù trời trở lạnh đột ngột đến tê cóng. Nguyên cách em nửa vòng trái đất, 14h bay, tại sao Nguyên gần em thế. Anh cách em 1730km, 1h45ph bay, sao em không thể nào chạm được vào anh.
4. Một chiều gió hanh hao, em chạy xe ngược đường về đuổi theo một người-như-anh trên con phố ngược lại. Em suýt đâm vào người ta ở ngã tư kế tiếp. Khuôn mặt ấy, mái tóc ấy, hình vóc ấy, nhưng ánh nhìn không phải của anh. Em òa khóc giữa đông người, không kiềm lại được. Nếu có Nguyên ở đây, Nguyên sẽ nhanh chóng che chắn, lau nước mắt và dắt em ra khỏi những ánh mắt tò mò. Nhưng không có Nguyên, chỉ còn em với một-người-lạ-như-anh cùng với những ánh mắt tò mò, nhốn nháo. Người lạ đâm trở ra lúng túng vì không biết phải xử trí thế nào. Chẳng hiểu sao, tự dưng em lại phì cười. Em xin lỗi, rồi em quay ngược xe, em cười to trên đường trong khi mắt còn ướt nhoèn.
Anh ạ, em đã sắp 22 rồi. Em quen anh khi em 19, giờ em sắp ra trường. Cả quãng thời gian làm sinh viên, em chẳng bắt bạn với ai, lặng lẽ gặm nhấm nỗi buồn và tình yêu của mình. Ở nơi xa xôi này, không khí ấm áp này khiến em mạnh khỏe hơn, rạng rỡ hơn, nhưng em không nhận thấy. Rõ, em gắn bó với nơi này nhiều hơn em nghĩ. Em nhớ rất rõ những cảm giác đi lại trong mình. Em nhớ góc quán tĩnh lặng em hay hồi đọc sách, xung quanh không gian đổ đầy chất Jazz. Em nhớ những đêm tối muộn, em nghe tiếng em thở nhè nhẹ trong không gian yên tĩnh tuyệt đối, thấy mình vẫn còn sống, rất thật… Em nhớ nhiều. Em nhớ cảm giác ấm áp lan tỏa từ không gian có Nguyên.
... nhưng đấy là trước khi cô gái người Ý ấy bước vào cuộc đời Nguyên.
Nguyên có bạn gái, một cô bạn người Ý mặt thon nhỏ, mắt đen láy. Cô bạn trong những tấm ảnh Nguyên gửi về, đều chú thích: “Khi cười, Jenny giống ấy lắm!”… Em nhớ câu tỏ tình rất chậm của Nguyên, chậm như cách cậu ấy vực em dậy, đẩy em tiến về phía trước. Buổi tối ấy, buổi tối trước khi ngày Nguyên đi, em đã mỉm cười và nhìn Nguyên rất lâu, rất sâu. Tụi em ôm nhau, tụi em hôn nhau, một nụ hôn cũng rất vội. Rồi em viết cho Nguyên một lá thư, lá thư dài. Những chống chếnh đổ vỡ ngày em mất Long, những hạnh phúc rạng ngời khi em có anh và những ấm áp tin cậy khi Nguyên trở về. Và vì em yêu tình bạn đã có với Nguyên nhiều hơn tình yêu, nên em vẫn mong sẽ được ngồi ở lan can cũ, hát vu vơ trong những tối muộn và gió đêm vờn.
5. Em 22 tuổi. Buổi sáng, em nhận được một đóa hồng vàng rực từ người chuyển thư. Không thiệp gửi kèm, không một lời chúc. Nhưng em biết rất rõ ràng từ sâu tận đáy trái tim mình, hi vọng trong em cựa mình trở dậy. Anh ạ, em muốn, nếu một ngày nào đó ta gặp lại nhau, không phải vì cố gắng tìm kiếm, mà vì như định mệnh đã muốn như thế, em mong, chúng mình có thể chào nhau như lần đầu: “Chào anh, anh cũng thích I’m Yours à?”, và rồi hát nho nhỏ: “This is our fate, I’m yours”…
Em nhớ bầu trời của buổi sáng ngày hôm ấy, một ngày đầu đông, khi em sắp tròn 19. Em nhớ anh của ngày hôm ấy, với nụ cười hiền lành ngồi ở băng ghế bên cạnh, nhìn em bằng ánh mắt trong vắt và thân thiện. Em nhớ em đã choáng váng như thế nào, và em nhớ em đã yêu như thế nào. Em nhớ những ngón tay lạnh cóng chúng ta đan vào nhau,… Em đã đủ dũng cảm và can đảm để bước tiếp một mình, không có Nguyên bên cạnh. Những đêm muộn, em vẫn hát dù chỉ có một mình. Dẫu sao người ta vẫn phải học cách mỉm cười ngay cả khi bản thân không hạnh phúc, anh nhỉ?
Hôm nay là một ngày trời nắng đẹp. Em bắt đầu yêu nơi này sau 4 năm gắn bó. Em bắt đầu thấy trái tim mình mở rộng và những khoảng trống đã dần khép lại. Dẫu Hà Nội có lạnh thì Sài Gòn vẫn ấm, anh ạ. Em hát to giữa khung trời rộng, phía bầu trời đón em phía trước. Tạm biệt nhé, 1730km của em!
. Nguyên về. Như bất cứ lần nào trước đó, Nguyên hẹn em bằng một láthư ngắn, thông báo địa chỉ rõ ràng. Gặp nhau nhé! Ở… Ngày… Em quen với Nguyên, em quen với cái hẹn 1 năm 1 lần. Những lần gặp chóng vánh luôn khiến em thấy mình trở nên cô đơn quá đỗi. Nhưng em chỉ không biết tại sao em luôn có niềm tin một cách lạ lùng vào mối quan hệ lỏng lẻo này. Lỏng lẻo, nhưng bền chặt và an toàn.
Em dựa lưng vào Nguyên, ngồi vắt vẻo ở lan can nhà Nguyên, hát vu vơ. Em hát bằng giọng khàn đặc, ẩm ướt của mình: “Sẽ thấy đêm muộn màng, sẽ thấy em huy hoàng”… Thời tiết mùa gặp Nguyên thường hanh hao lạnh, cái lạnh khiến người ta thèm muốn được nắm chặt một bàn tay. Tay em lạnh, tay em cô đơn. Em chỉ nắm tay em vào những mùa gió về lạnh thế này, và dựa vào Nguyên như điểm tựa cuối cùng còn sót lại trên cõi đời. Em ít khi buồn, những nỗi buồn thường về rất nhanh, rất vội, như Nguyên.
Em quen Nguyên từ ngày em 16, trong sáng và ngây thơ. Nguyên rời em đi một ngày cớm nắng, đến một nơi xa lạ. Từ một vết nứt toác trong lòng, nơi những khoảng trắng lớn dần lên bởi sự ra đi của Long. Ngày xa xôi ấy, em với Nguyên như hai thái cực, được kết nối bởi Long. Rồi Long mất đi, em với Nguyên đánh mất sự kết nối, loay hoay không biết làm thế nào để có thể chạm được vào nhau như trước đó. Vậy là Nguyên đi, em cũng đi, rời khỏi Hà Nội gió lạnh căm mỗi tháng 12 về.
Nguyên đã từng luôn dõi theo...
Thế mà ở nơi xa lạ này, cách Hà Nội 1h45p đường bay, em với Nguyên lại có thể chạm được vào nhau một dịu dàng. Bằng cách nào đó, sự lỏng lẻo lại khiến Nguyên tiến đến gần, và em thì đủ can đảm để mở lòng mình ra hơn một lần nữa. Những nỗi buồn cũng theo Nguyên về, dù bầu không khí quanh Nguyên luôn ấm áp một cách lạ lùng. Giống như một sớm thức dậy, giữ chặt cốc cà phê nóng trong tay, hít thở mùi cà phê xộc lên tận khoang mũi, thơm nức. Với em, Nguyên cũng như thế. Cảm giác dịu dàng và tỉnh táo khiến em hít thở, em thấy mình sống khi ở cạnh Nguyên.
2. Anh bảo: “Em yêu Nguyên đi! Yêu bất cứ người con trai nào có thể chăm sóc cho em. Anh không xứng đáng!”. Em chỉ mỉm cười, bấu chặt tay mình, không khóc. Và buổi chiều mưa bụi xa xôi nào đó, em quày quả bước vào cổng lên máy bay và đi. Em không đòi hỏi nhiều hơn một tình yêu. Em không đòi hỏi nhiều hơn những sự chăm sóc. Em đã sống, đã có thể bước ra khỏi những tuyệt vọng đâm chồi từ ngày Long mất. Em chỉ cần anh yêu em, hoặc chí ít, chỉ cần để em yêu anh, là đủ. Nhưng anh đã từ chối. Em có niềm tin mãnh liệt, còn anh có sự bất lực bởi khoảng cách xa vợi của mình. Anh còn phải gồng gánh nhiều trách nhiệm trên vai mình, nên em không thể khiến anh khó xử thêm.
Bạn bè luôn hỏi em: “Sao lại chia tay?”. Em không có câu trả lời. 6 tháng sau ngày ấy, em ở phương Nam đầy nắng này mỉm cười rất nhạt, lắc đầu với bạn. Rõ ràng chúng mình không chia tay, chỉ là không thể bước tiếp. Cả anh, cả em đều không nói bất cứ điều gì. Chỉ là một cái lắc đầu ngày anh đi, còn em thì tuyệt vọng thêm một lần nữa. Em yêu anh bằng thứ niềm tin mà em biết không bao giờ còn có thể tìm lại được ở bất cứ người nào khác. Cũng như cảm giác ấm dịu như bầu không khí sáng rực sau mưa ở cạnh anh cũng không còn nữa. Em đã sống suốt 6 tháng dài ở nơi này trong ám ảnh của buổi chiều mưa bụi rơi ấy. Em không buồn, chỉ là khoảng rỗng trong lòng em rộng quá, đủ để nhấn chìm mọi điều.
1 năm, rồi 2 năm. Em 20, rồi 21. Thời gian trôi, em trôi. Trong những bận rộn rất đời này, em thi thoảng quên, thi thoảng nhớ. Nhưng dù quên hay nhớ, em đều thấy mình hạnh phúc. Nếu yêu thương chỉ đem lại sự tổn thương hay đau khổ, vậy người ta yêu nhau để làm gì? Vì thế, dẫu vui hay buồn, em đều mỉm cười. Bạn bè bảo em mạnh mẽ. Em chỉ thấy những giọt nước mắt không phải để dành cho em. Trong những đêm muộn, trong những nỗi nhớ anh đến ngợp thở, em vẫn thảng hoặc mỉm cười.
Nguyên bảo em: “Cứ hãy yêu đi, dẫu có một mình. Dẫu sao mưu cầu hạnh phúc cho bản thân vẫn là điều nên được lựa chọn”. Em nghe Nguyên, em vẫn yêu. Những nỗi buồn đậm nhạt, những tối thứ 7 một mình, những buổi xem đơn độc, em vẫn thấy mình hạnh phúc. Nguyên về thường hơn, rồi 6 tháng thực tập ở Sài Gòn, Nguyên trở thành thế giới của em, thế giới mở về đêm, những đêm rất dài, rất rộng.
... và là chỗ dựa cho em...
3. Mùa mưa. Em khụt khịt ốm. Nguyên chăm em như chăm một đứa trẻ. Gói gọn em trong những lùng nhùng chăn ấm và khăn lạnh chườm ở trán. Em sốt cao, trong mơ sảng, hình như em gọi tên anh. Nguyên giữ chặt tay em, những ngón tay dài và ấm. Tay anh dài và lạnh, tay em lạnh hơn, vậy mà em lại yêu anh quá đỗi, đến mức, những cô đơn trở thành bạn của em. Còn Nguyên vẫn ở một góc xa, như phía bầu trời có nắng, như phương Nam này, mãi vẫn không thuộc về em.
Em tròn 21. Em thở dài bằng hơi thở của cô gái bắt đầu học cách trưởng thành. Còn 1 tuần nữa Nguyên đi. 6 tháng dài, Nguyên đưa em đi hết những ngày mưa rầu rĩ. Nguyên không có bạn gái, em không có bạn trai, tụi em đi với nhau suốt thành một cặp trong mắt mọi người. Em không giải thích, Nguyên không phản đối, mặc nhiên chỉ có khoảng trống trong lòng là không ngừng lớn rộng. Nguyên thiếu vắng tình cảm gia đình, em thiếu một người để dựa dẫm, tụi em dựa vào nhau như những đứa trẻ còn sót lại trên thế giới này. Chỉ có em chạm tay được vào những yếu mềm bất chợt của Nguyên, nơi đôi mắt nâu kiêu hãnh luôn ngước nhìn lên lặng lẽ nhìn về một nơi xa lắm.
Đêm trước hôm Nguyên đi, sẽ là một chuyến đi dài bất tận, em lại ngồi với Nguyên ở lan can lộng gió. Lần này em ngồi co chân, khoanh tay ôm gối. Em nghe Nguyên hát: “If a man could be two places at one time, I’ll be with you”… Giọng Nguyên lạc đi một nhịp. Em nhớ, anh đã từng lạc một nhịp đàn khi hát trong sinh nhật em, cũng If. Em nhớ, hôm đấy em đã mỉm cười rất hạnh phúc dù trời trở lạnh đột ngột đến tê cóng. Nguyên cách em nửa vòng trái đất, 14h bay, tại sao Nguyên gần em thế. Anh cách em 1730km, 1h45ph bay, sao em không thể nào chạm được vào anh.
4. Một chiều gió hanh hao, em chạy xe ngược đường về đuổi theo một người-như-anh trên con phố ngược lại. Em suýt đâm vào người ta ở ngã tư kế tiếp. Khuôn mặt ấy, mái tóc ấy, hình vóc ấy, nhưng ánh nhìn không phải của anh. Em òa khóc giữa đông người, không kiềm lại được. Nếu có Nguyên ở đây, Nguyên sẽ nhanh chóng che chắn, lau nước mắt và dắt em ra khỏi những ánh mắt tò mò. Nhưng không có Nguyên, chỉ còn em với một-người-lạ-như-anh cùng với những ánh mắt tò mò, nhốn nháo. Người lạ đâm trở ra lúng túng vì không biết phải xử trí thế nào. Chẳng hiểu sao, tự dưng em lại phì cười. Em xin lỗi, rồi em quay ngược xe, em cười to trên đường trong khi mắt còn ướt nhoèn.
Anh ạ, em đã sắp 22 rồi. Em quen anh khi em 19, giờ em sắp ra trường. Cả quãng thời gian làm sinh viên, em chẳng bắt bạn với ai, lặng lẽ gặm nhấm nỗi buồn và tình yêu của mình. Ở nơi xa xôi này, không khí ấm áp này khiến em mạnh khỏe hơn, rạng rỡ hơn, nhưng em không nhận thấy. Rõ, em gắn bó với nơi này nhiều hơn em nghĩ. Em nhớ rất rõ những cảm giác đi lại trong mình. Em nhớ góc quán tĩnh lặng em hay hồi đọc sách, xung quanh không gian đổ đầy chất Jazz. Em nhớ những đêm tối muộn, em nghe tiếng em thở nhè nhẹ trong không gian yên tĩnh tuyệt đối, thấy mình vẫn còn sống, rất thật… Em nhớ nhiều. Em nhớ cảm giác ấm áp lan tỏa từ không gian có Nguyên.
... nhưng đấy là trước khi cô gái người Ý ấy bước vào cuộc đời Nguyên.
Nguyên có bạn gái, một cô bạn người Ý mặt thon nhỏ, mắt đen láy. Cô bạn trong những tấm ảnh Nguyên gửi về, đều chú thích: “Khi cười, Jenny giống ấy lắm!”… Em nhớ câu tỏ tình rất chậm của Nguyên, chậm như cách cậu ấy vực em dậy, đẩy em tiến về phía trước. Buổi tối ấy, buổi tối trước khi ngày Nguyên đi, em đã mỉm cười và nhìn Nguyên rất lâu, rất sâu. Tụi em ôm nhau, tụi em hôn nhau, một nụ hôn cũng rất vội. Rồi em viết cho Nguyên một lá thư, lá thư dài. Những chống chếnh đổ vỡ ngày em mất Long, những hạnh phúc rạng ngời khi em có anh và những ấm áp tin cậy khi Nguyên trở về. Và vì em yêu tình bạn đã có với Nguyên nhiều hơn tình yêu, nên em vẫn mong sẽ được ngồi ở lan can cũ, hát vu vơ trong những tối muộn và gió đêm vờn.
5. Em 22 tuổi. Buổi sáng, em nhận được một đóa hồng vàng rực từ người chuyển thư. Không thiệp gửi kèm, không một lời chúc. Nhưng em biết rất rõ ràng từ sâu tận đáy trái tim mình, hi vọng trong em cựa mình trở dậy. Anh ạ, em muốn, nếu một ngày nào đó ta gặp lại nhau, không phải vì cố gắng tìm kiếm, mà vì như định mệnh đã muốn như thế, em mong, chúng mình có thể chào nhau như lần đầu: “Chào anh, anh cũng thích I’m Yours à?”, và rồi hát nho nhỏ: “This is our fate, I’m yours”…
Em nhớ bầu trời của buổi sáng ngày hôm ấy, một ngày đầu đông, khi em sắp tròn 19. Em nhớ anh của ngày hôm ấy, với nụ cười hiền lành ngồi ở băng ghế bên cạnh, nhìn em bằng ánh mắt trong vắt và thân thiện. Em nhớ em đã choáng váng như thế nào, và em nhớ em đã yêu như thế nào. Em nhớ những ngón tay lạnh cóng chúng ta đan vào nhau,… Em đã đủ dũng cảm và can đảm để bước tiếp một mình, không có Nguyên bên cạnh. Những đêm muộn, em vẫn hát dù chỉ có một mình. Dẫu sao người ta vẫn phải học cách mỉm cười ngay cả khi bản thân không hạnh phúc, anh nhỉ?
Hôm nay là một ngày trời nắng đẹp. Em bắt đầu yêu nơi này sau 4 năm gắn bó. Em bắt đầu thấy trái tim mình mở rộng và những khoảng trống đã dần khép lại. Dẫu Hà Nội có lạnh thì Sài Gòn vẫn ấm, anh ạ. Em hát to giữa khung trời rộng, phía bầu trời đón em phía trước. Tạm biệt nhé, 1730km của em!
_____________