Quán lơ lửng
Mùa lạnh, tầng 6 của thư viện được coi là nơi dừng chân của hàng trăm cơn gió lớn bé đang đuổi bắt nhau ráo riết mặc cho những đôi má đỏ ửng cứ xuýt xoa than thở. Linh mặc kệ, nó thích cái không gian lơ lửng này bởi sự bình yên quí hiếm mà nó không thể nào tìm thấy giữa những tiết học liên miên và không khí ồn ào chật chội trong trường.
Quán ở trên tầng 6 với phong cách design ngẫu hứng, từ những giỏ hoa lan đến cái thìa cũng được sắp đặt hờ hững một cách có chủ ý, tác phẩm của ông anh họ thằng Tùng, sinh viên khoa thiết kế mỹ thuật năm cuối. Chính vì vậy nên thằng bạn chí cốt của Linh được tuyển thẳng vào vị trí quản lí kiêm nhân viên bất đắc dĩ cho đến khi đồ án của sinh viên mĩ thuật đi vào quĩ đạo “dừng”.
Đùng một cái, Tùng từ một vị khách dễ thương chiều nào cũng tán gẫu với Linh trên Paradise này nhảy bổ sang làm một anh bồi bàn lịch sự, điển trai nhưng khá quái gở và kì bí với những công thức pha chế tuyệt hảo. Linh không buồn với việc ngồi một mình hàng giờ đợi Tùng xong việc, trái lại nó rất sung sướng khi được hắng giọng gọi Tùng theo cái kiểu bắt bẻ hoàn toàn có lí: “Anh ơi, bàn em hết khăn giấy”, “Ơ, chỗ này còn bẩn nè anh”, “Anh cho em xin một đá”, “Em gọi chocolate nóng và một cốc đá chứ có bảo anh thả đá vào ly đâu, lạnh thế này anh muốn khách viêm họng à?” Linh cười rất nghịch ngợm pha chút khoái chí khi Tùng cốc mấy cái vào đầu nó và lườm nguýt con bạn không thương tiếc.
Linh thích Huy, anh chàng hotboy của trường...
“Mày uống ly thứ tư rồi đấy.”
“Mày tính đuổi khách à?”
“Không ! Nhưng tao không thích phải vác một chú heo từ đây xuống tầng một.”
“Chịu thôi, ai bảo mày pha chocolate phê thế, lại còn bonus thêm cái khoản chocolate làm người ta suy nghĩ tỉnh táo nữa chứ.”
“Còn tùy!”
Tùng ít khi nói chuyện với Linh trong giờ làm việc, nhưng hôm nay thấy Linh yên ắng lạ thường, quán đông mà thiếu cái giọng the thé của Linh thì mọi thứ hầu như trở nên nhạt nhòa.
Linh lơ đãng ngắm bầu trời qua ô cửa sổ, những đám mây được sắp xếp thành từng hình thù ngộ nghĩnh và logic với một vài sự kiện xảy ra gần đây. Nó thấy khâm phục trí tưởng tượng phong phú của mình khi quả quyết với Tùng rằng nó thấy một đám mây giống nó và Huy đang nắm tay nhau ăn kem trong sân tập bóng. Linh bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về Huy khi con Phương sau một hồi lục lọi mớ kiến thức tình củm ẩm ương đồ sộ trong đầu, nó kết luận chắc chắn một trăm phần trăm “mày kết thằng Huy nổ bát đĩa rồi Linh ạ”. Thế nên hôm nay, bốn ly chocolate nóng vẫn không nhằm nhò gì khi Linh đang cố sắp xếp lại mớ cảm xúc lộn xộn mà Huy nằm chình ình trong đó như một phần tử bất biến.
Tùng bật một bản nhạc không lời và đắm chìm trong công thức pha chế cafe chocolate, nó thích kết hợp những thứ trái ngược nhau trong sự hài hòa cần thiết. Cafe đắng và chocolate ngọt, cũng có thể lắm chứ. Tùng tặc lưỡi theo cái kiểu phải chấp nhận một điều gì đó, nó lục tìm điện thoại để trong túi áo khoác, sending sms, hơi lưỡng lự nhưng dứt khoát, chính cái kiểu sms như thế khiến nó
đôi khi thấy hối hận vì quyết định quá nhanh.
Chiều thứ 7
Cái ngày cuối tuần ngớ ngẩn kết thúc bằng tràng pháo tay rầm rộ, tiếng la thét ầm ĩ của lũ quỉ khi thầy giáo đẹp trai tuyên bố: “Hôm nay cả lớp nghỉ sớm một tiết”. Tùng chuồn khỏi lớp, trước khi mất hút nó quẳng lại bàn Linh mẩu giấy gấp tư gọn gàng.
Tầng 6 hôm nay cao và xa thế, Linh mất 10 phút để chạy bộ qua hai cái khuôn viên và nhảy ba bậc một trên cái cầu thang cũ kĩ. Nó đá cửa quán bước vào một cách mạnh mẽ như mọi lần. Nó liếc sang quầy bar, anh chủ quán mỉm cười chào nó, không có dấu vết nào chứng tỏ rằng thằng bạn giời ơi của nó đang ở đây. Bỗng nó thấy một cánh tay đưa lên vẫy vẫy nó, bàn tay quen thuộc và nụ cười nổi bật không lẫn vào đâu được.
“Hi! Linh.”
“Hi!” Nó tự cấu vào tay mình sau cái kiểu trả lời nhát gừng nhát tỏi không mấy mặn mà với Huy. Thực sự thì nó cũng muốn nói một điều gì đó đại loại như: “Thật tình cờ sao chúng ta lại gặp nhau ở đây ở nhỉ, Linh đoán Huy và Linh rất có duyên mà…”
... thậm chí cô đã từng đan khăn len tặng anh...
Quán có vẻ đông khách, chủ quán đổi tông những bản nhạc không lời bằng giọng ca du dương của Micheal. Trong tiếng nhạc Linh thấy Huy kể về những buổi tập trong mưa luôn có một người chăm chú và chờ đợi nó, về bài thơ kì lạ ai đó đã gửi trong chương trình radio tháng 10, về chuyện nó có sở thích ngắm một con bé hễ học toán là ngủ gật trong lớp thầy Châu….
“Huy thích Linh đấy nhé!”
“Linh không tin.”
”Huy không nói dối đâu?”
“Chỉ là kẻ nói dối đáng yêu thôi chứ gì…”
Chiếc khăn len màu xanh
Mảnh giấy được chuyền từ đầu lớp đến cuối lớp hạ cánh lên trán Tùng theo cái hình thức quen thuộc.
“… Đấy thế là bọn tao thành một đôi, không biết được đến bao giờ nhưng tao thích thế mày ạ.”
“Ok.”
Linh ít lên quán, nó đi cùng Huy nhiều hơn có khi là lượn lờ đâu đó hoặc là xem Huy tập. Mấy cô bạn hoạt náo viên có vẻ khó chịu khi thấy nó và đội trưởng đội bóng kè kè bên nhau, nhưng khuôn mặt lạnh te của Linh khiến chúa còn phải ngao ngán nữa là... Theo một cách hiểu nào đó, Linh không đến nỗi mờ nhạt chỉ là bên cạnh một leader tài ba, một hoàng tử guitar và một hội trưởng hội sinh viên khôi ngô thì sự hiện diện của nó quả thật không được chói chang cho lắm. Huy cũng rất thân thiết với các fan nữ, đôi khi còn quá khích, nhưng nó vẫn “phờ lớt” bởi vì Huy bảo “Huy chỉ thích Linh thôi” và nó tin điều đó, một niềm tin chắc chắn không hoài nghi.
Lớp học nhộn nhạo bỗng trở nên im phăng phắc sau tiếng la hét thất thanh của Phương béo. Nguyên nhân của cái sự hoảng hốt đó xảy ra khi Linh kéo Phương ra một góc thì thầm: “Phương ơi dạy tao đan len nhé…”
“Mày không giỡn chứ?” Phương nhìn Linh dò xét
“No!” Linh chớp chớp đôi mắt ngây thơ nài nỉ của nó.
Ở góc lớp, thằng Tùng vẫn gục đầu xuống bàn, "của khỉ", Tùng lầm rầm trong đầu khi cái ipod hết pin vào cái lúc thật vô duyên.
Sau khoảng mấy chục buổi chè, kem, nem cộng với công sức dạy dỗ đầy kiên nhẫn của Phương béo, cuối cùng Linh cũng cho ra đời một tác phẩm theo nó là đầy tính nghệ thuật và sáng tạo. Linh gấp cẩn thận chiếc khăn len màu xanh và cho vào túi, hí hửng như một đứa trẻ con vừa nhặt được những viên kẹo xanh đỏ.
P/s I love U
“Đẹp không?”
“Nếu thằng kia chập mạch một tí thì nó không nhận ra đây là cái giẻ đâu.” Tùng đáp một cách hờ hững, không có vẻ bỡn cợt.
Linh nhún vai, nó không quan tâm lắm đến những gì Tùng nói, nó vòng tay ôm chặt cái túi như một kiểu giữ khư khư một món quà quí giá sợ nó tuột khỏi tay rơi mất. Linh đến chỗ Huy. Khuôn viên trường ngập tràn màu sắc của giáng sinh, radio liên tục phát bản nhạc Christmas bất hủ. Mùa này, đài phát thanh được phép online đến 12 giờ đêm để phục vụ nhu cầu tặng nhạc hay nhắn nhủ yêu thương của mọi người.
“Chuyên mục yêu thương 1800 phút mỗi ngày! Bạn Huy thân mến, bạn nhận được bản nhạc “Ps I love U” đến từ một người đặc biệt với lời nhắn: “giáng sinh ấm áp, love.”
“Có ai gửi bài hát tặng anh kìa.”
“Ừ!”
Hoàng tử chocolate
Tùng ngạc nhiên khi thấy Linh trở lại quán, trên tay vẫn cầm cái túi. Linh ngồi vào bàn quen thuộc, nó với tay mở cửa sổ, gió lùa vào mặt mát rượi, tóc nó bay bay, thở khẽ.
Tùng lắc đầu, nó hiểu Linh, ở mức nào đấy, và cách tốt nhất lúc này là để Linh một mình. Nó cũng thực sự lúng túng vì không biết bắt đầu như thế nào, nhất là khi chạm vào đôi mắt nâu pha chút lơ đễnh của Linh, đôi mắt theo nó là biết nói và hay buồn.
“Em có muốn nghỉ sớm không?”
“Để làm gì hả anh?”
“Làm một điều gì đó lãng mạn cho cô bé của em.” Ông anh họ vừa nói vừa hướng mắt ra phía Linh lúc này đang theo đuổi những suy ngẫm rất riêng. Linh nhớ đến cảm giác hồi bé khi nó đọc câu chuyện “Hạnh phúc và cái đuôi của lợn con” cái đuôi chính là hạnh phúc nhưng lợn con rất buồn vì không bao giờ nắm giữ được hạnh phúc của mình, một ngày lợn con nhận ra nếu nó tự tin đi về phía trước thì cái đuôi hạnh phúc sẽ phải tự đi theo nó mà thôi.
Trở lại những suy nghĩ về Huy, Linh ngạc nhiên vì cái cách Huy tháo khăn choàng vào cổ Huyền hình như là đội trưởng đội cổ động không hề khiến nó đau đớn như nó tưởng. Có thể Huy không nói dối việc Huy thích nó, nhưng chỉ dừng lại ở đấy mà thôi. Tất nhiên khi người ta đã mất công xây một điều gì đó thì không ai muốn nhận sự đổ vỡ và nếu chẳng may đổ vỡ thì cảm giác hụt hẫng tiếc nuối cũng không có gì là lạ. Linh không giỏi thể hiện cảm xúc trên khuôn mặt, nhưng nó biết nó buồn. Sau hôm nay Huy sẽ chỉ còn là một vạt nắng nhạt màu của mùa đông và nó vẫn sẽ bước tiếp trên con đường của mình, như là một chú lợn con dũng cảm luôn đi về phía trước.
Tiếng vỗ tay của mọi người trong quán đánh thức Linh giữa bao nhiêu cảm xúc. Linh quay lại, ly chocolate nóng trên bàn có vẻ như vừa được phục vụ, mọi người trong quán đang chăm chú nhìn anh bồi bàn mặc vest trắng với cây vĩ cầm trên tay. Linh nghe loáng thoáng anh chủ quán giới thiệu “Món quà của lơ lửng quán dành cho tất cả mọi người và cô bé có nick name “Lợn con””
... nhưng rồi cô nhận ra tình cảm đích thực của mình khi thấy Huy bên cạnh Huyền.
Âm điệu tha thiết dịu dàng này khiến Linh bâng khuâng. Lâu lắm nó mới thấy Tùng chơi đàn, Tùng có một khuôn mặt với những đường nét đem lại cho người đối diện cảm giác bình yên nhưng khó hiểu, cũng có thể tại Tùng ít cười. Linh bỏ qua những suy nghĩ về Huy bởi nó không thích quan tâm quá nhiều đến những thứ đã tập xác định là không thuộc về mình. Lúc này nó nhận ra thằng bạn thật đáng yêu không đến nỗi vô hồn, khô khan như mọi ngày. Chợt Linh mỉm cười, nó nhớ nó đã từng nói với con Phương béo nó sẽ yêu một hoàng tử biết chơi đàn và pha chocolate nóng tuyệt ngon.
“Mày làm gì với cái khăn?”
“Quẳng nó ra ngoài cửa sổ lúc mày bận làm một nghệ sĩ.”
“Phí, tuy giống một cái giẻ nhưng nếu mày tặng tao tao sẵn sàng quàng nó.”
“Ừ.Tao sẽ đan riêng cho mày một cái màu đỏ. Nhưng mày nhớ mua kem bồi dưỡng tao đấy.”
“Được, nhưng tao không chắc có ai đó dám yêu một công chúa răng sún vì ăn kem kinh khủng như mày đâu.”
”Chưa chắc…”
Hai đứa chí chóe làm quán nhộn nhịp hẳn lên. Bên ngoài tiếng chuông nhà thờ ngân nga chào đón một giáng sinh an lành.
Quán lơ lửng những ngày nắng dịu, ly cafe chocolate ấm áp, chiếc khăn quàng màu đỏ và những ngón tay đan vào nhau ngượng ngùng, có vẻ như khúc dạo của bản giao hưởng tình yêu không có mùa mới chỉ đang bắt đầu, bỡ ngỡ nhưng nhịp nhàng.