Đọc đi nhé....Câu chuyện có thật được nhân vật tâm sự,cảm động lắm!!
Anh là người nghèo nhất trong số những người yêu em từ trước tới giờ.
Em biết, khi em nói những lời ấy anh đã quay mặt đi không nói lời nào.
Anh đang giận em phải không anh? Chắc là anh giận em lắm khi mà em nỡ
nói ra những lời không hay buổi chiều ấy: “Anh là người nghèo nhất trong số những người yêu em từ trước tới giờ.” Chỉ một câu nói vô tình của em mà khiến anh ra đi, từ bỏ tình yêu, từ
bỏ em. Có phải em đã chạm quá sâu vào lòng tự trọng của anh đúng không
anh? Nhưng anh cũng không nên giận em lâu đến thế chứ? Chúng mình đã
yêu nhau được gần 2 năm rồi mà anh. Chúng mình cũng đủ để hiểu nhau rồi
mà anh. Em không phải là người tham vàng bỏ ngãi. Chỉ vì em giận anh
không quyết đoán chuyện giữa anh và em. Chỉ vì em đang lo lắng chuyện
gia đình anh cản trở chúng mình đến với nhau vì lý do không hợp tuổi
tác. Sao anh không hiểu cho em?
Hôm nay gặp lại anh sau góc khuất của cầu thang siêu thị. Nhìn thấy anh
và nụ cười rạng rỡ em hiểu tất cả, hiểu rằng anh đang hạnh phúc biết
nhường nào. Anh đã có người con gái khác, anh đang tay trong tay cô ấy
với một nụ cười rạng rỡ. Ánh mắt hạnh phúc của anh đã nói lên tất cả.
Đó là người mà gia đình đã chọn cho anh phải không anh?
Anh đã mang yêu thương dành cho em để trao cho người con gái đó. Em
trách anh sao không hiểu em. Em trách anh sao vội vàng và nông nổi đến
thế, sao anh có thể bỏ lại em bơ vơ giữa cụôc đời này?
Ngày trước chúng mình yêu nhau nhiều lắm đúng không anh? Bao hứa hẹn
cho một tương lai hạnh phúc. Nó như một viễn cảnh được dựng lên trong
đầu anh.
Anh mơ về một mái ấm gia đình, nơi đó có em, có con. Anh sẽ đi làm nuôi
mẹ con em, còn em sẽ là một người vợ đảm chăm sóc gia đình mình, chăm
sóc con.
Có lẽ là anh không biết, khi em nói ra những lời đó, em đã đau lòng
biết nhường nào và em cảm thấy có lỗi vói anh nhiều lắm. Nhưng em không
nghĩ rằng chỉ vì câu nói đó mà anh đã ra đi, anh đã bỏ mặc em ở lại. Có
phải anh đã đặt lòng tự trọng của mình quá cao không anh? Chúng ta đã
có quãng thời gian gắn bó khá lâu rồi mà anh? Quãng thời gian đó đủ để
chúng ta hiểu nhau vậy mà sao anh lại vội vàng đến thế? Hay là anh
không còn yêu em nữa? Em đau lòng lắm anh biết không?
Em đau lắm vì những lời nói vô tình. Em dằn lòng rằng hãy để cho anh
bình tâm lại, để cho anh có thời gian hiểu em hơn. Và chúng mình đã
quyết định không gặp nhau 3 tháng. Nhưng kết quả là gì hả anh? Kết quả
là giờ đây em lặng người khi nhìn anh tay trong tay với người con gái
khác, còn em vẫn một mình cô quạnh. Em cố ngăn dòng nước mắt đang trực
trào ra nhưng không sao ngăn nổi. Tránh ánh mắt dò xét của mọi người,
em úp tay lên mặt, chạy thật nhanh ra phía nhà xe. Lúc này đây em biết
mình đã mất anh thật rồi. Không phải mùa đông mà sao trong lòng em thấy
giá băng quá!
***
Ngày mai em sẽ lên xe hoa. Anh có đến để ngắm nhìn em của anh ngày xưa trong bộ váy cưới lộng lẫy không anh? Anh sẽ đến chứ?
Anh gọi điện “
chúc em hạnh phúc”. Em ngăn mình không được
khóc. Liệu em có hạnh phúc được không anh? Dù sao đi chăng nữa, em sẽ
mỉm cười thật tươi trong ngày lễ trọng đại ấy vì em hiểu hơn ai hết,
chồng em yêu em biết nhường nào. Anh ấy không phải là người em yêu như
yêu anh. Tình cảm mà em dành cho anh ấy là một sự biết ơn, sự kính
trọng đối với tất cả những gì anh ấy đã làm cho em. Em sẽ theo chồng,
trả lại anh những kỉ niệm một thời chúng mình yêu nhau tha thiết.
Chồng em sẽ thay anh thực hiện lời nguyện ước xây mộng tương lai với em
mà anh chưa làm được. Chồng em sẽ che chở cho em và mang cho em một mái
ấm gia đình.
Cám ơn anh về tất cả những ngày tháng qua. Dù sao đi nữa em cũng không
trách anh đâu. Em luôn cầu chúc cho anh hạnh phúc, bình an. Mong rằng
người con gái đó cũng yêu anh như em từng yêu anh ngày nào. Em sẽ làm
tròn trách nhiệm của một người vợ với chồng em. Cuộc sống của em sẽ lật
sang một trang mới, không có anh, như chưa bao giờ có anh…