Phần 1 : Cái bóng của quá khứ
Chạy qua dãy nhà cuối cùg của con đường . Đứng jữa ngõ cụt . Không còn lối nào để có thể tiếp tục chạy . Tôi hoang mang nhìn nhữg bức tườg xung quanh chằng chịt nhữg hìh ảnh lúc rõ lúc mờ . Nó làm đầu óc tôi quay cuồng , tất cả nhữg hìh ảnh ấy như mỗi 1 mũi kim găm sâu vào trái tim tôi vậy . Hình ảnh anh ! Tôi ngã gục xuống nền đất và khóc thét lên .
Tôi mở mắt và trở lại căn fòg iên tĩh của mìh . Nước mắt ướt đẫm 1 bên gối . Người tôi đẫm mồ hôi như vừa trải qua 1 cơn mưa ở ngoài hiên vậy ! Cơn ác mộng lần thứ 5 sau 1 tuần chứg kiến cái chết của Long . Người con trai mà tôi đã yêu thương trong suốt 2 năm qua ! Và có thể sẽ còn yêu thương suốt cả cuộc đời này ... nếu như anh ko ngã xuống ngay trước mắt tôi vào cái ngày địh mệh ấy !
------
4h30'
- Mấy h em về được ? - Long gọi điện cho Hân
- Em sắp tan rồi , 5h nhé ? - Hân cúi xuống hộc bàn nói nhỏ
- Thế anh đợi em ở đối diện cổng trường nhé ?
- Sao hôm nay anh lại đến sớm thế ?
- Vì anh muốn tặng em cái này ... Hì
....
Mọi khi 5h15 Hân ra cổng trường Long còn chưa đến . Hôm nay ko biết Long háo hức cái j mà dục Hân về sớm . Hân ngồi học cũg thấp thỏm mong nghe thấy tiếng chuông báo hết jờ , 1 fần nó k muốn Long đợi lâu , 1 fần nó tò mờ về món quà của Long dành cho nó .
Long đứng đợi Hân ở đối diện cổng trường . Nơi có cái biển quảng cáo to vật vã mà người ta vẫn thường đứng đó để pose ảnh với nhau .. Long cười và lấy trong túi ra 1 cái j đó nhìn và mỉm cười hạnh phúc .. Dòng người qua lại như lướt qua vùn vụt .. ai cũg vội vã . Riêng chỉ có người con trai đang yêu còn mải miết ngắm nhìn món quà lấp lánh trên tay sắp trao cho người yêu . Chiếc nhẫn gắn kết 2 địh mệh .
Nhưg nó như k nghe lời . Rơi xuốg và lăn nhah xuống lòg đườg . Xoay tròn rồi nằm iên jữa dòng ng qua lại !
5h10' .. Chuông tan . Hân vội vã cất đồ sák cặp chạy nhah khỏi lớp ! Ngay lập tức nó có mặt trước cổng trường và nhìn thấy Long . Nó k biết Long có nhìn thấy nó ko nhưg anh đang vội băng qua đường ! Rồi bất chợt khựg lại , anh cúi xuống nhặt cái j đó .
- Anh ơi - Hân gọi to
Long nhặt chiếc nhẫn lên nhìn Hân mỉm cười rồi ngay lập tức chạy về fía cô !
Nhưg xin lỗi , dòng người vẫn vô tình lao nhah k cho đôi bạn trẻ có cơ hội gặp nhau nhah đến thế . Chiếc xe ôtô mà Long đã bỏ qua k để í và lao sang đường với Hân đã vô tình .. lạnh lùg fát ra 1 tiếng fanh chói tai khiến ai cũg fải ngừg mọi việc để hướg lại .. thế rồi .. Long ngã xuống . Ngay trước mặt Hân . Lúc ấy , đôi bàn chân Hân như bị chôn chặt trên vỉa hè ... Nó chết lặng nhìn đôi bàn tay Long buông xuống đất , trong khoảng thời jan quay chậm lại ấy .. Chiếc nhẫn trong tay Long 1 lần nữa rơi ra .. lăn tròn .. lăn tròn ... rồi dừg lại .. dường như Hân nghe rõ tiếng leng keng khi nó rơi dù xug quah tiếg còi xe , tiếg ng hét lên , tiếg xì xào đã như đag làm Hân sắp phát điên .
Phải mất 1 hồi lâu nó mới fát hiện ra là Long bị đâm .. vì nó đag k tin vào mắt mìh . Nó chạy vội đến ôm Long trong vũg máu ướt hết áo trắng của nó . Long k còn biết j nữa rồi .
- Ai gọi xe cấp cứu đi , cứu anh ấy đi .. - Nó gào thét trong vô thức tay mỗi lúc 1 ôm chặt lấy Long .
Tiếng chân bác sĩ dồn dập đủn bàn chuyển Long vào phòng cấp cứu . Hân thất thần ngồi tựa vào tườg .. Bố mẹ Long đến . Mẹ Long ngất ngay khi biết con mình vừa đưa lên bàn cấp cứu , bà đc đưa vào phòng bệnh nằm . Bố Long thì bìh tĩh hơn . Ông ôm đầu Hân vào lòng , có lẽ ông hiểu Hân đang có tâm trạg k khác j mìh chỉ là ông bản lĩnh hơn để kìm nén thôi . Đôi bàn tay của Hân cùg chiếc áo còn loang lổ máu của Long . Tiếng khóc của nó cứ mỗi lúc 1 lớn , khiên bệnh viện càng lúc càng ngột ngạt hơn .
Phòng cấp cứu sáng đèn .
- Con tôi sao rồi bác sĩ - Bố Long vội vã
- Chúng tôi đã cố hết sức , gia đình có thể nhìn mặt và nói chuyện với bệnh nhân lần cuối
Hân vội vã chạy vào phòng , trước mắt nó Long cùg thứ dây dợ trằg trịt khắp người , khiến nước mắt nó cứ k thể ngừg lại , nó tiến từ từ đến bên jường cầm tay Long !
- Em khóc à ?
- Anh sẽ k sao đúg k ? - Hân như mừg quýnh lên vì Long vẫn nói đc
- Nín đi , đưa tay cho anh - Long thều thào trong chút sức còn lại
Hân đưa tay cho Long . Lòng nó đau thắt lại khi Long mỉm cười dịu dàng , vẽ lên tay nó 1 vòng tròn ...
- Như vậy là sao hả anh ?
- Là định mệnh ... rồi em sẽ tìm lại đc yêu thương - Long đưa tay đặt lên má Hân cười trong lời cuối rồi tay anh buông xuống , tiếg Hân hét lên trog vô vọg .. Sự ra đi của Long là 1 vết nứt lớn trong trái tim nhỏ bé chỉ biết yêu thương anh hết lòng của Hân .. Và cuối cùng , Hân mất anh mãi mãi ...
1 năm trôi qua .
1 năm Hân vùi đầu vào học và jờ cô là sinh viên cuối của học viên âm nhạc quốc gia ! Hầu như lần nào bước lên sân khấu hát trước hàng trăm con người . Ai cũg nhìn thấy nỗi buồn trog mỗi bài hát của cô và k thiếu jọt nước mắt còn lại khi bài hát kết thúc . 1 cô gái 22 tuổi , nhưg lại k hề jà jặn hay chữg chạc so với trang lứa , cô chỉ thiếu đi nụ cười và ánh mắt yêu thương ngày nào từ lúc mất đi hạnh phúc mà hơn 1 năm qua cô chôn chặt nơi trái tim mình .
Sáng chủ nhật ! Gió đông lạnh buốt xuyên qua lớp áo mỏg khiến đôi vai gầy của Hân run lên , jó thổi làn tóc bay nhẹ để lộ nhữg jọt nước mặt lạnh lùg lăn trên gò má khi Hân đặt bó hoa hồng trắng xuống mộ Long .
- Em rất nhớ anh !~
Nó che miệng đi để khỏi khóc nấc lên ! Đã hơn 1 năm nó vẫn khóc như ngày mất Long ngày trog vòg tay nó !
Tạm biệt Long , nó men theo con đường mòn đi ra khỏi khu mộ . Gió buổi sáng lạnh thổi mát lạnh cả khuôn mặt làm khô nhah nhữg dòg nước mặt còn nóg .. khiến tâm trạng Hân nhẹ nhõm đi và thoái mai thêm phần nào .
- Mẹ ạ ! Con đang ở mộ bố , con về bjờ đây - 1 tiếng nói chen vào sự im lặng trong Hân .. Tiếng nói jốg Long đến kì lạ , dù 1 năm đã k nghe thấy tiếng nói ấy .. nhưg k có nghĩa là Hân có thể nhầm lẫn hay dễ dàng quên đc .
Hân nhìn đăm đăm vào người con trai trước mắt đang quay lưng lại về fía cô . Fía ấy , người con trai ấy .. Làm Hân có cảm jác như đó chíh là Long vậy . Đôi bờ vai ấy , cái lưng rộng ấy ... mái tóc ấy , jọg nói ấy .. Hân nghe cả mùi hương của anh ta trong jó .. Nước mắt nó trực tuôn ra như 1 cuộc hội ngộ , ko trần trừ j nữa nó lao đến và ôm lấy fía sau anh ta .
Anh ta dừg cuộc nói chuyện lại . Nhưg vẫn bìh tĩh để nói với mẹ anh ta 1 câu trước khi cúp máy
- Con đang bị ôm , chưa về ngay đc .... ! - Anh ta nói với jọg như thẳng đuột k 1 chút cảm xúc , k bất ngờ , k cáu jận ...
Anh ta gỡ tay Hân ra và quay lại . Lúc này Hân mới jật mìh vì khuôn mặt ấy ... còn quá jốg Long !
- Cô nhầm người đúng k ? - Anh ta nhìn vào mặt Hân 1 cák thôg cảm
- Tôi ... xin lỗi , tôi ... tưởg là ... - Hân cúi mặt xấu hổ
- Tưởg 1 người đã khuất hả ? - Anh ta ngắt lời Hân
- Tôi ...
- Trông tôi jốg ma lắm sao ? - Anh ta bật cười
- Không phải - Hân khua tay phân trần
- Thế vì sao mà cô làm chuyện dại dột vậy - Anh ta vẫn k khỏi nhìn đăm đăm vào Hân
- Tôi xin lỗi - Nói rồi Hân chạy đi để mặc cho anh chàng chắc vẫn k hiểu vì sao mà lại " đc ôm " jữa nghĩa địa .. ?
.....
Tan trường . Hôm nay Hân k đi xe vì k muốn về nhà ngay . Nó đi bộ 1 mình trên dọc đường về nhà , vì muốn vào quán kem cũ mà nó và Long vẫn hay đến . Nó mua 2 cái kem , sôcôla và đậu đỏ .. nó k nghĩ là nó sẽ ăn , đơn jản nó muốn mua như mọi lần Long vẫn mua và 2 đứa mang theo vừa đi bộ vừa ăn trên đường về .
1 lần nữa Hân lại chôn chân tại chỗ , để dán mắt vào lưng của 1 người nữa .. 1 người có fía đằng sau jốg Long như anh chàng hôm nọ . Khoảng cák jữa Hân và anh ta k xa là mấy , Hân cô gắng kiềm nén lại để k chạy đến ôm 1 cák vô duyên như hôm vừa rồi . Anh ta bất chợt quay lại . Vừa nhìn thấy Hân là ngay lập tức anh ta lùi lại đưa tay ra như để cản Hân rồi nhìn xung quanh :
- Lại định ôm tôi nữa hả ? - Đó là anh chàng hôm ấy
Cák cư sử của anh ta làm Hân bật cười , nó đưa túi kem lên nhìn anh và nếu có thể ai đó thấy lúc này nụ cười ấy , đã lâu r .. đến nó cũg k nhận ra là đã quá lâu để trôg thấy nụ cười ấy :
- Anh ăn kem ko ?
- 1 cái kem đổi lấy 1 cái ôm hả - Vẻ mặt đầy nghi ngờ
- ko ! Mời anh để xin lỗi - Nó lại mỉm cười
- Hì ! tôi đùa thôi , chứ tôi thík bỏ xừ ấy chứ - Anh ta cầm lấy kem rồi cúi mặt cười tủm tỉm
....
- Mày điên à - Phương ấn đầu Hân xuốg
- Thật mà ! Giống Long như jọt nước mà .. - Hân fân trần
- Mày gặp thằg đấy ở chỗ gần mộ Long hả ?
- Ừ .. tao còn ôm anh ấy - Hân cúi mặt
- Mày bị ảo jác rồi .. - Phương sờ tay lên mặt Hân
- Tao còn gặp anh ấy trên đường
- Thế có xin địa chỉ số điện thoại , tên tuổi k ? - Phương tò mò
- Tao quên , mà k dám hỏi
- Thôi , tao nghĩ là mày yêu Long quá rồi đấy ! - Phương thở dài
- Tao nói thật mà - Hân rưng rưng nước mắt
Phương ôm Hân vào lòng an ủi . Là người bạn thân nhất nên có lẽ jờ nó hiểu tâm trạng của Hân . Nó vẫn nghĩ rằng Hân đã quá nhớ Long và vẽ ra 1 anh chàng jốg Long như 2 jọt nước ...
.....
Phần 2 : Quá khứ lặp lại ..
Tối thứ 7 , tự nhiên Hân lại muốn ra đường ... Đã lâu rồi cái ngày dành cho nhữg đôi tình nhân k còn là hứng thú đối với nó nữa .. Nhưng hôm nay nó quyết định , ra đường , 1 mình chỉ để ngắm những đôi yêu nhau .. Nhưng cái đó có lẽ chỉ là để phủ nhận sự thật rằng .. Nó chạy đi tìm hình bóng của Long ngày trước .. Hay là đi tìm chính chàng trai mà nó k biết chỉ là tưởng tượg của nó hay thật sự có 1 người " là Long " ngày nào của nó ! Sự xuất hiện mơ hồ của anh ta như 1 chiếc chìa khoá mở cửa mọi kí ức bấy lâu Hân chôn chặt trong chiếc hộp sắt cất jữ cả trái tim yêu thg của nó .. Liệu đó có fải định mệnh như Long đã nói ? Tất cả như 1 dấu ba chấm k thể điền hết trong Hân ..
Dạo qua con đường cũ .. Nó dừng xe ở Hồ An Biên .. gửi xe và đi tản bộ . 1 mình đi ở cái chốn này chắc trong đầu nhữg người ở quanh đây nhiều điều hay ho lắm .. Nhưng nó vẫn đi và k mấy bận tâm . Dù nó k biết , nó xinh xắn và có sức hút của 1 người con gái trưởng thành với biết bao nhiêu người đến như thế nào . Lúc nào nó cũg gạt bỏ nhữg tìh cảm iêu đương đến với nó bởi lúc nào nó cũg tìm hìh ảnh Long trong tiềm thức ở bất cứ đâu thì liệu cơ hội để iêu 1 người k fải Long sẽ là bao nhiêu fần trăm ?
Nó đứng tựa mình vào thành hồ .. bỗng nghe trong jó mùi hương cũ , Long như đâu đây .. nó vẫn có thể nhìn thấy nụ cười của Long ngay trước mắt .. nghe jọng nói ấm êm lẫn vào trong điệu nhạc jazz của 1 quán cafe gần đó .. Vẫn cái kiểu quần áo Dior anh nói cả cuộc đời này sẽ k bjờ thay đổi gu ăn mặc cho dù jà cũg sẽ vẫn ăn chơi
... Nhớ đến đấy nó tự cúi mặt bật cười ! Hình như nó đã nhớ Long quá rồi ..
Rồi hình ảnh Long như sống ngay trước mắt nó , chỉ lạ là .. Long đang đi cạnh 1 cô gái khác trên chiếc xe Lx đi thẳg vào trong hồ .. Chẳng chờ ai thúc dục , Hân chạy theo chiếc xe .. Mọi người vẫn k hiểu hành động của Hân , chạy theo 1 đôi nam nữ và khóc .. Là bạn thì bạn nghĩ là j ? Theo tôi là kiểu - fát hiện người yêu mình fản bội ..
< ( khổ thân anh kia )
- Anh ơi có ai đuổi theo anh em mình kìa ? - cô gái ngồi sau xe lay vai chàng trai
- Đâu anh k nhìn rõ mặt - Anh ta ngoái lại rồi ngay lập tức phanh lại
Họ xuống xe và cũg là lúc Hân chạy đến kịp lúc . Nó thở hổn hển trong nước mắt lăn dài xuống môi , ánh mắt nó nhìn " Long " như sự đau lòng vì vừa biết bị fản bội .. Nó cứ nhìn thẳg vào anh ta và khóc nhưg lại k nói j .. khiến 2 người đối diện bối rối chẳng hiểu chuyện j đang diễn ra .
- Anh jải thík sao về chuyện này ? - Cô gái khoanh tay nhìn vào mặt chàng trai
- Anh k quen cô ta - Anh ta fân trần
- Vậy mà anh nói là anh mới về nước chưa có người yêu ? - Cô ta cười khẩy quay đi
- Anh nói thật là anh ko quen cô này mà - Anh ta cố jải thík
- May là hôm nay tôi mới chỉ đi chơi với anh thôi đấy .. - Nói rồi cô gái rút điện thoại gọi điện cho ai đó
- Lát bạn tôi đến đón , chào anh - Dứt câu cô gái đi thẳng để lại 2 người là Hân và anh chàng kia tự fân sử kiểu cô k hề muốn là người thứ 3 trong câu chuyện lừa dối này
Anh ta ngồi bệt lên vỉa hè rồi ngước mặt lên nhìn Hân ..
- Cô fải chịu trák nhiệm cho chuyện này đấy ?
Hân vẫn cứ nhìn anh ta nước mắt lã chã rơi .
- Làm j mà con người ta khóc thế kia k biết - Mấy bà jà đi qua xì xào
- Chắc k chịu trák nhiệm với con bé rồi
- Kiểu này là vừa đi với con khác bị fát hiện mà
Anh ta tức mìh đứg lên
- Cháu xin các bà đừng nói linh tinh nữa - Anh ta tội nghiệp hét lên vùg vằg kéo tay Hân lại gần mình nhưg đột nhiên Hân vùng tay ra nó ngồi rụp xuốg ôm đầu gối khóc nấc lên .
- Tôi có làm j cô đâu ? - Anh ta hét lên
- Sao lại như thế hả anh ? - Nó vừa khóc vừa nói
- Đấy biết ngay lừa dối con người ta - Mấy bà vừa rồi lại xen vào
Lúc này anh ta k biết fải làm sao nữa , k hiểu là còn tức jận nữa k nhưg sau 1 hồi đứg chôn chân tại chỗ 1 lúc nhìn Hân , khuôn mặt anh ta dịu đi , jờ thì trôg buồn như có lỗi j đó chứ k fải tức mìh vì k biết có lỗi j
- Em đứng lên nói chuyện cho rõ xem nào - Anh ta ngồi xuống bên Hân
- Anh đừng đi với người khác - Hân vẫn cúi mặt khóc
- Nhưg anh và em k hề quen nhau , anh mới gặp e có 2 lần
- Anh đừng bỏ rơi em nữa nhớ - Nói rồi Hân chồm lên ôm lấy cổ anh ta , còn anh ta thì sững sờ chẳng hiểu vì sao .. mình " bị ôm " đến 2 lần bởi 1 người con gái đến cái tên cũg k biết .
- Em đã từng yêu anh à ? - Anh ta hỏi trog mơ hồ
- Đã , đang và suốt cuộc đời này - Hân vẫn khóc
- Nhưng anh ko nhớ là đã gặp em trước đấy - Anh ta kéo Hân ra
- Định mệnh anh hiểu k ? - Nó kéo tay anh ta và vẽ lên đó 1 vòng tròn như Long đã từng làm với nó
Giờ ánh mắt anh ta khác đi .. tự nhiên anh ta nắm chặt tay nó trong đôi bàn tay ấm áp của mình .. còn tay kia đặt lên má nó , cười dịu dàg nói :
- Anh ko biết trước đây em có chuyện j và tại sao vừa rồi lại khóc chạy theo anh .. nhưng anh k fải là quá khứ của em ...
Hân ngừg khóc . Nó nhìn anh và bắt đầu fát hiện anh k fải Long của mình . Nó jật mình đứng dậy . lấy tay lau vội nước mắt . Anh đứng lên và nhìn nó cười , cũg dịu dàg như Long đã từg .
- Em lại định xin lỗi hả - Anh ta cười nhìn nó
- Em ... em .. - nó lắp bắp mãi
- Thôi jờ em chịu trák nhiệm thế nào với anh đi - Anh tiến lại gần nó hơn
- Trák nhiệm j ạ ? Em ... - Nó tròn xoe mắt nhìn anh
- Em vừa làm người yêu tươg lai của anh chạy mất dép , mà có thể là vợ tươg lai - Anh ta nhún vai rồi quay quay cái chìa khoá xe nhìn nó cười để lộ chiếc răng khểnh khiến tim Hân đập thình thịk chẳg khác j cái lần đầu tiên nó quen Long
- Em xin lỗi - Nó cúi mặt , mặt nó nóg ran lên
- Xin lỗi là xong à .. em fải chịu trák nhiệm về tương lai của anh đấy - Anh ta quay mặt sang nhìn ra phía khác
- Nhưg mà em .. - Nó vẫn k biết nói j
- Cho anh số điện thoại đi - Anh ta rút máy đt ra
Nó ngay lập tức k suy nghĩ như đã chờ từ lâu nó jật fắt cái điện thoại bấm số nó cho anh và k quen cười khi jả lại máy .
- Em tên gì ? - Anh ta nhìn nó
- Hân ạ - Nó ngại ngùg
- Lưu tên anh là Tuấn - Nói rồi anh ta bước lên xe
- Chào em nhé - Anh ta nổ máy đi
Hân nhìn theo bóg xe anh đi khuất . Nó vội vàng quay lưng chạy ra lấy xe và lao về nhà như ma đuổi .
Cả buổi tối hôm ấy ! Nó cứ chờ đt rung lên . Nhưg lần nào cũg vậy . Ko có cuộc gọi nào hay sms nào mang tên Tuấn .
3 ngày trôi qua
4 ngày trôi qua
Ngày thứ 5 .. Lúc nào mắt nó cũg dán vào điện thoại . Nhưg toàn thất vọg .
- Mày đợi đt của ai đấy ? - Phương huýk vào người Hân
- K có j đâu - Nó nhìn Phương mỉm cười
- Đừng nói của Long fiên bản 2 nhớ - Phương nằm bò ra bàn rồi nhìn Hân với ánh mắt lo lắng
- Anh ấy tên là Tuấn - Hân buột miệng
- Á à ! Cuối cùg cũg chịu yêu hả - Phương bật dậy véo má Hân
- Ai nói là yêu ? - Hân đẩy Phương ra
- Thế là cái j ? Khai mau - Phương gặg hỏi
- Là định mệh - Mắt Hân lấp lánh
- Bố con hâm - Phương đứng lên rời khỏi chỗ ngồi
....
Ngày thứ 6 , Hân đang tự hỏi mìh có nên gọi cho Tuấn k ? Hay tiếp tục chờ . Mê man trong nhữg suy nghĩ nó ngủ thiếp đi .
7h30' , nó jật mìh vì tiếng chuông điện thoại đến .. như fản xạ vồ mồi bản năg của con thú , nó chộp lấy cái đt và ngay lập tức bật dậy bởi lần này tên Tuấn đang nhấp nháy trên màn hình
- Dạ ! - Nhấc máy k chờ đợi
- Nhanh nhỉ ? - Tuấn cười
- Hì
- Em rảnh ko , anh ..
- Em rảnh - Nó cắt ngang
- Haha , từ từ nào .. k sợ a lừa đi bán à
- Dạ .. em
- Thôi anh đùa đấy , em có muốn đi karaoke ko ?
- Em có - Trả lời k suy nghĩ
- Thế nhà em ở đâu , anh đến đón
- Nhà em ở ngay đầu Lê Lợi , anh đến thì alô em nhé .
- Rồi , ok em - Tuấn cúp máy
Nó vùg dậy khỏi chăn . Có lẽ đã lâu rồi nó mới biết đến hẹn hò . Nhất là nó vẫn đag cảm jác là hẹn hò với Long . Mặc bộ quần áo mà mùa đông năm ngoái Long khen là nó mặc đẹp và trag điểm thêm 1 chút . Nó đeo sợi dây truyền luồn qua cái nhẫn của Long vào cổ như mọi khi . Và k quên sức mùi nc hoa mà Long vẫn thík .
Rồi tự nhiên nó thẫn thờ nhìn nó trong gương . Chắc lúc này nó mới nhớ ra .. Tuấn k fải là Long .
Tiếng đt rung lên . Hân chạy vội ra ngoài cửa . Tuấn cũg ở ngay ngoài cửa rồi . 2 đứa nhìn nhau mỉm cười xã jao rồi Hân im lặng lên xe Tuấn .
- Em hát đc ko ? - Tuấn hỏi
- Em hát tạm anh ạ , nghe đc - Hân khiêm tốn
- Tí đông bạn bè anh lắm em có ngại k ?
- Bạn bè anh ạ
- Ừk , 10 năm rồi anh mới về nước mà
- Anh ở nc ngoài 10 năm rồi à ? - Hân ngạc nhiên
- Ừk , anh đi lúc anh 14 tuổi
- Nhưg trôg anh k bị ảnh hưởg ngôn ngữ hay phog cák nc ngoài nhỉ
- Thì anh ở bên đó hầu như với toàn ng Việt mà
- Lần này anh về hẳn à ?
- Cũng chưa chắc ..
- Vậy ạ - Hân có chút hụt hẫng
...
Đến nơi . Hân nhớ quán này nó và Long cũng đã từng đến trong lần sinh nhật 1 người bạn . Trong lúc Hân còn đang đứng ngẩn tò te ngại ngùg thì Tuấn lại dịu dàng cầm tay nó đi vào bên trong . Lúc này Hân thấy cảm jác yêu thươg ngày xưa như đang trở lại vậy . Mỗi lúc nó lại nghĩ đến Long nhiều hơn .
- Hey .. - Tuấn mở cửa chào hỏi mọi người như mọi lần nó vẫn thế
- Á à .. Người yêu nhớ - 1 người trong số đó hét lên
Hân thấy mặt mìh nóg lên .
- Ơ Hân à ? - 1 người trong số đó lên tiếng
- Ơ quen nhau à - Tuấn thắc mắc
- Minh ? - Hân cũng ngạc nhiên
Lúc này .. tất cả mọi người như lặng đi , Hân đứng thẫn thờ nhìn Minh ngạc nhiên , còn Tuấn thì k hiểu j nhìn 2 người . Giờ mới nhắc , Minh là em họ của Long . Chuyện này là thế nào vậy ? Hân kéo Minh ra khỏi phòng hát :
- Chuyện này là thế nào ?
- Chị gặp anh Tuấn rồi hả ?
- Tại sao Tuấn lại jống Long ? - Hân cáu
- Chị từ từ nghe em kể nhé - Minh ngồi xuống đất kéo tay Hân ngồi xuốg cùg
- Anh Tuấn là anh em song sinh của anh Long
- Tại sao chị k biết gì hết ? - Hân quay sag nhìn Minh
- Vì 2 anh ấy k thể ở cùng nhau
- Tại sao thế ?
- Tại vì có nhữg cặp song sinh nếu ở gần nhau thì 1 trong 2 sẽ chết - Minh nhìn lên trần nhà
- Chuyện cổ tík à ? Hay chuyện Hàn Quốc .. Tuấn là Long đúng k ? - Hân nắm lấy cánh tay Minh , đôi mắt nó long lanh
- Em đang nói thật mà , chính việc cho anh Tuấn rời xa ja đìh gần 1 chục năm nay anh Long mới có thể sống đến tận 2 năm trước - Tuấn gấp gáp nói
- Em đừg lừa chị , chị k thík như vậy đâu - Hân hét lên khóc thét rồi đứg bật dậy
- Chị tin đi , chuyện nó khó tin nhưg nó là sự thật đấy - Minh cũg đứng dậy và bỏ đi vào phòng
Lúc này Tuấn bước ra . Hân nước mắt ngắn nc mắt dài nhìn Tuấn . Nó quay lưng chạy đi . Tuấn vội theo nó kéo lại
- Em sao thế ?
- Anh biết rõ mọi chuyện đúng k ? - Hân nhìn Tuấn hằn học
- Anh mới biết ngày hqa thôi ...
Hân ôm trầm lấy Tuấn khóc nức nở . Tuấn chắc hiểu tâm trạng của Hân lúc này . Nó ôm lấy Hân . Diụ dàng vuốt mái tóc của Hân .
- Bước ra khỏi quá khứ đi em ...
Hân như khóc nhiều hơn và ôm Tuấn chặt hơn .
- Em rất nhớ Long anh à ...
....
Ngày sinh nhật của Hân đến . Cái ngày mà Hân cảm thấy buồn nhất , nó ngủ vùi từ hôm trước và nhất quyết k dậy . Đầu óc nó miên man nhớ đến Long ..
....
Tuấn đến nhà thăm phòng người anh trai 10 năm k đc gặp của mình . Căn phòng vẫn vậy sau bao nhiêu năm ! Tủ quần áo vẫn ngăn nắp . Giường đệm vẫn thơm mùi của Long . Có lẽ mẹ vẫn dọn dẹp và sức mùi Long thík lên chăn đệm . Tuấn cúi xuốg gầm jường , nơi mà hồi nhỏ 2 đứa yếu k đc ra ngoài chơi , toàn ở trong phòg 2 đứa thườg dấu nhữg cái đồ chơi mà mẹ cấm k cho chơi ở trog 1 cái hộp to .. Nó tìm kiếm quá khứ với ny nó k đc gần gũi sau bn năm .
Nó mở cái hộp ra , nhữg thứ đồ chơi vẫn còn đó .. nhưg xuất hiện 1 cái hộp nhỏ lạ . Tuấn tò mò mở ra khám fá , đập vào mắt nó là vô số nhữg bức ảnh chụp , của Long và Hân .. ở các nơi 2 người đó đến .. và sau mỗi bức ảnh đều ghi ngày tháng và nơi đến .. Tuấn cười tủm tỉm vì cái cák trẻ con mà lãng xẹt này của Long , Long lúc nào cũg vậy , lãng mạn và đầy bất ngờ .. Khác Tuấn , nó thờ ơ với mọi việc . Nó cầm cái ảnh mà Long và Hân mặt đầy bánh kem .. đằng sau có ghi " Ngày .. tháng .. năm ... Sinh nhật em yêu ở Akiko "
Tuấn cầm bức ảnh nên rồi cười đầy bí hiểm ! Không hiểu trong đầu nó đang nảy ra cái j nữa ?
...
Phần 3 : Bước ra khỏi quá khứ !
" Vì trái tim anh yêu em nhiều lắm .. hạnh phúc bên em ko thể nào quên .. vì anh đã quá vô tâm người ơi .. để hạnh phúc mãi đánh rơi ... "
Tiếng chuông điện thoại vang lên trong căn phòng tối và im ắng .. Hân đang vùi mình trong đốg chăn , nó đag cố ngủ cho qua sinh nhật . Từ ság đến jờ k biết Phương đã gọi cho nó bao nhiêu cuộc điện thoại nhưg nó đều k nhấc máy . Lần này nó quyết định nhấc máy để mai đỡ fải nghe Phương càu nhàu
- Tao nghe đây - Hân thở hắt ra nói
- Tao với ai đấy ?
Nó vội nhìn lại tên trên màn hìh đt .. Hoá ra là Tuấn !
- Dạ em xin lỗi , em tưởg bạn em - Nó bật dậy như tôm , cuốg quýt xin lỗi
- Em đang ngủ à ? - Tuấn hỏi
- Đâu em đang nằm thôi
- Em có dỗi k ? Anh muốn nhờ e dẫn đi mua 1 thứ
- Dạ dỗi nhưg đi mua j hả anh ?
- Đi đi rồi biết !
- Nhưg mà em ... - Hân lưỡg lự
- Em còn nợ anh nhiều lắm đấy - Tuấn nói jọg khẩn khoản
- Được rồi anh đón em đi
...
Tuấn đến đón Hân . Nhìn nụ cười xã jao mọi khi của Hân làm Tuấn cảm thấy k đc vui cho lắm !
- Nếu em thích hnay anh sẽ là Long
Hân jật mình nhưg nó im lặng nó cúi gằm mặt sau lưng Tuấn , có lẽ nó đang k hiểu Tuấn muốn j ?
- Em và Long khi đi với nhau thường như nào ? Em cứ coi anh là Long đi
- Nhưng anh k fải là Long !
- Nhưng hnay anh sẽ làm Long cho em xem - Tuấn nói
- Em k hiểu ý của anh !
Tuấn dừng xe lại trước tiệm bánh Akiko . Hân còn chưa khỏi thắc mắc và ngạc nhiên đã bị Tuấn lôi tọt vào trong .
- Sao anh biết .. - Hân lên tiếng
- Biết j hả em ? - Tuấn dán mắt vào nhữg chiếc bánh gatô - Anh định tặg bạn anh cái bánh em chọn hộ đi
- À ! Dạ .. - Hân hơi hụt hẫng
Tuấn quay ra nhìn bộ mặt lớ ngớ của Hân mà cố nhịn cười .
- Cái này đi anh , trông xinh - Hân cười rồi chỉ trỏ như cái bánh này mua cho nó vậy
- em thík à ? - Tuấn quay sang nhìn Hân
- Vâng em thík ... - Nói dứt câu nó jật mìh quay sang nhìn Tuấn - Chắc bạn anh cũg thík ...
Tuấn gọi người ra lấy chiếc bánh . Và k quên dặn người ta phun 2 chữ " Mừng sn Em yêu " lên bánh
Nó kéo Hân ra ngồi xuống bàn !
- Em uống gì ? - Tuấn cầm menu xem rồi hỏi Hân
- Em uống côca
- Thế Long thường uống j ? - Tuấn ngước lên nhìn Hân
- Sao anh hỏi thế ? - Hân ngạc nhiên
- Hnay anh đang làm Long mà - Tuấn lấy tay chốg cằm rồi nhìn Hân cười
- Cũng côca - Hân cười mỉm
..
1 lát sau côca đc mang ra , và tất nhiên là cả bánh kem nữa . Hân còn chưa hết bàng hoàng thì Tuấn đã rút máy ảnh ra chụp Hân và bánh kem .
- Chúc em yêu sinh nhật vui vẻ - Tuấn nói
Lời chúc ấy .. Nó đã từng được nghe Long nói trước đây , k hơn k thiếu 1 từ nào .. Nước mắt nó lại trực trào ra . Trong lúc còn đang vui và bất ngờ trước hành động của Tuấn thì ..
- Khóc nhè này - Tuấn phết 1 miếng kem lên má Hân
Hân ngơ ngác , còn Tuấn cười haha .. tiếp tục phết tiếp lên mặt Hân .. mặc nhữg cái nhìn và tiếg cười của mọi người , Tuấn vẫn tiếp tục , còn Hân cứ ngẩn tò te , k hiểu chuyện j đang diễn ra
- Trông em buồn cười quá - Tuấn cười lăn ra bàn
- Không được cười - 5 đầu ngón tay toàn kem của Hân nằm trên má Tuấn
Bất chợt 2 đứa nhìn nhau im lặng 1 lúc rồi bật cười ..
- Chụp 1 kiểu ảnh đi - Tuấn rút máy ảnh ra
Tuấn ngồi sát vào Hân , trong niềm vui chưa tắt Hân chỉ biết hưởng ứng làm theo , khác với nhữg bức ảnh chụp với Long Hân thườg hôn vào má anh .. Thì lần này người hôn má là Tuấn .
...
Hôm nay Tuấn đã thay Long làm nhiệm vụ của người bạn trai trog ngày sn của người iêu , nhưng Tuấn đã k nghĩ đó là thay thế , mà thật sự lúc này trog đầu Tuấn đó là điều anh thík .. Nhìn người con gái này cười ! Bởi mỗi lần cô khóc , Tuấn đều cảm jác vô cùg khó chịu ... Cái đó là sự đồg cảm chăg ? Hay là tại .. Anh có sự rung cảm trước cô ấy jốg như anh trai mình ?
- Em về nhớ tắm rồi ngủ sớm nhé - Tuấn cười nhìn Hân
- Anh đừng biến mình thành Long được k ? - Hân nhìn Tuấn ngẹn ngào
- Tại sao ?
- Vì em sẽ nhầm lẫn tình cảm của mìh mất !
- Anh k hề muốn mình là Long trong mắt em - Tuấn quay đi
- Em xin lỗi , em k có í ..
- Anh hiểu , em vào nhà đi
Nói rồi Tuấn nổ máy đi . Trong lòng nó khó chịu vô cùng khi biết rằng . Đứng trước Hân , nó là Long chứ k fải Tuấn !
" Em xin lỗi ! Nhưng hnay anh đã làm quá khứ của em sống lại quá rõ ràng " sms của Hân đến
Tuấn quăng máy đt xuốg đệm rồi nằm phịk xuống ! Trong đầu nó hỗn loạn . " Chẳng nhẽ trái tim mình liên kết với trái tim anh à ? " Nó tự lắc đầu , rồi đứng lên đi vào phòng tắm !
.....
Chủ nhật . Hân lại đến mộ Long ! vẫn bó hoa hồng trắg .. Nhưng lần này nó k khóc nữa !
- Định mệnh của em anh đã biết trước đúng k ? - Hân mỉm cười
Gió vẫn nhẹ nhàng nhưg se lạnh dần , nó tự ôm lấy vai mình đang run lên ... Nó cứ tự hỏi , thời jan liệu đã đủ để Long chỉ còn là quá khứ chưa ? Đủ để Long k còn là hiện tại chưa ! Nó ngồi xuống nhìn vào bia mộ , nơi có ảnh Long đang nở nụ cười nhìn vào nó .
- Anh luôn là nhất đấy ! - Hân cười híp đôi mắt
- Long nhất anh là mấy ? - 1 jọng nói xen vào
Hân vội vàng đứng dậy quay lại . Thì ra là Tuấn ! Tuấn đang cười tủm tỉm sau lưng Hân !
- Tình cảm quá - Tuấn gãi đầu nhìn Hân
- Anh xấu tính , đi nghe trộm - Hân quay đi hậm hực
- Anh ơi ! Anh sướng thật ấy , lúc nào cũg là nhất nhớ - Tuấn vừa thắp hương cho Long vừa cười haha
Hân đánh nhẹ vào lưng Tuấn , cười híp mắt .
2 người ra về . Men theo con đường ra khỏi khu mộ . Nơi mà Tuấn và Hân gặp nhau lần đầu tiên 1 tháng trước .
- Bố anh và Long mất sao em k biết nhỉ ? - Hân nhìn Tuấn buồn nói
- Ừ ! Bố mất là anh về nước luôn mà ..
- Em rất nhớ bác , bác rất tình cảm
- Ừk .. - Tuấn lặng đi
- Anh này - Hân dừng lại
- Sao thế em ? - Tuấn đag bước đi cũg khựg lại nhìn Hân
- Em sẽ bước ra khỏi quá khứ như anh nói
- Ngoan - Tuấn tủm tỉm cười rồi đặt tay lên má Hân
Trong phút chốc Hân nhận ra . Tuấn jốg Long là rất hay đặt tay lên má Hân . Nó cúi mặt vì thấy mình vẫn cứ luôn đặt mọi tìh huốg jốg Long .
- Tay anh ấm lắm - Nó nói như khẳg địh Tuấn khác Long
- Giống tay Long à ? - Tuấn cười
- Không ! Tay Long fải cầm lâu mới ấm !
- Thật k ?
- Thật mà , tay anh rất ấm
- Thế là anh có cái hơn Long rồi ! 1-0 nhớ
- Tuấn nhăn nhở
Hân nhìn Tuấn cười . Nụ cười , mà chỉ có Tuấn mới đem lại cho nó ...
...
Hôm nay Tuấn vinh dự đưa Hân đi học ! Đến trước cổng trường Hân rút điện thoại gọi cho Phương để cả 3 đi ăn sáng .
- Bạn em xinh ko ? - Tuấn chống tay vào đầu xe quay ra hỏi Hân
- Xinh - Hân trả lời gọn lỏn quay đi
- Êu .. ghen à
- Tuấn cười rồi lấy tay đẩy mạnh vào vai Hân
- Anh hỏi em trả lời mà bảo ghen >
- Thôi nhận đi , cái jọg đấy rõ ràng
- Ừ thì ghen đấy - Hân toe toét cười trêu Tuấn
- Á à .. 2-0 nhớ
2 đứa lại nhìn nhau cười nhăn nhở .
- Ơ anh Long - Tiếng cái Phương hét lên
- A chào em , lâu lắm k gặp - Tuấn ứng xử nhanh chóg
- Sao lại thế này - Phương ngạc nhiên nhìn Hân , Hân thì tủm tỉm cười k dám cười to
- Anh sống lại em k thík à ? - Tuấn vẫn nhăn nhở
- Rõ ràng em nhìn thấy anh nằm trong hòm rồi mà .. à .. à .. à à .. Anh là .. ! - Phương dứt lời quay sang nhìn Hân
- Tuấn em Long đấy - Hân lúc này mới lên tiếng
- Anh này đùa ác , làm đau tim - Phương quay sang mắng Tuấn rồi thở hắt ra
- Tại em gán cho anh là Long trước :p
- Anh hơi bị được đấy
- Được mà chưa có người yêu , chưa có ai đồng í làm vợ
- Đấy , có em kia kìa .. - Phương che miệng thì thầm với Tuấn
Có lẽ tại sự thân thiện và vẻ ngoài jốg Long của Tuấn đã khiến Phương coi Tuấn như đã qen từ lâu như thế !
- Này 2 người có đi ăn rồi cho tôi đi học k ? - Hân xen vào
- Mày để yên tao với anh ấy đang tìm hiểu - Nói rồi Phươg quay sang nháy mắt với Tuấn rồi cả 2 cùg cười vô cùg đáng ghét ....
Hân tức mìh đi trước . Có lẽ nó k hiểu nó tức j đâu . Nhưng theo Phương thì nó đang ghen rồi .
...
Chiều tan học ! Tuấn đã đứng ở cổng trường . Phương vừa nhìn thấy Tuấn đã bắn ra chỗ Tuấn nhah hơn cả Hân . 2 người niềm nở làm Hân thấy k đc vui cho lắm , nhưg nó vẫn jữ thái độ bt , nó k muốn bị trêu là đang ghen vì nó k muốn côg nhận điều ấy .
- Chị Hân ơi ?
Hân jật mìh quay lại . Thì ra là Minh .
Hân vội chạy ra chỗ Minh bỏ Tuấn và Phương ngoái theo .
- Em đến đây làm j thế ? - Hân cười xã jao
- Em nhớ chị
- Minh cười dễ thg
- Thằng ngố này - Hân búng lên trán Minh
- Chị ơi đi chơi với em hôm nay nhớ ! - Minh nhìn nó
- Đi đâu hả thằng ôn con này - Tuấn xen vào
- Anh đến đây làm j ? - Minh cau có
- Tao đến đón chị Hân mày đi chơi đấy - Tuấn khoác vai Minh
- Đâu , anh Tuấn đến đón chị Phương - Hân bào chữa
( Phương lúc này đang đứng ngơ ngác trông xe cho Tuấn ở bên kia )
- Đấy 2 đôi đi chơi - Minh phấn khởi
- Mày với Phương 1 đôi đi , xinh gái phải đi với đẹp trai - Tuấn ẩy Minh ra
- Còn lâu , em đến đón chị Hân mà
- Thôi em đi với Minh , anh với Phương - Hân xen vào nữa
....
Minh như 1 kẻ k cần thiết xuất hiện . Nó cứ quấn lấy Hân k cho Tuấn có cơ hội gần . Ko hiểu thằng bé này có í đồ gì nữa .
- Chị ăn j em gọi - Minh hỏi Hân
- Ngồi im đi lanh chanh - Tuấn jật menu
- Anh đừng bắt nạt em , em 20t rồi đấy - Minh càu nhàu
- Ranh con thík ý kiến k - Tuấn jơ menu địh đập vào đầu Minh
- Sao anh cứ hoạnh hoẹ với Minh làm j ? Lớn mà thế à ? - Hân jật cái menu xuốg
Nó mở ra rồi cùg chọn món với Minh , còn Phương thì ngồi cười tủm tỉm như hiểu chuyện j đó .
Minh và Tuấn bước vào nhà vệ sinh .
- Anh thích chị Hân đấy à ? - Minh quay sang hỏi Tuấn
- Hỏi làm j ? - Tuấn nhìn Minh cười
- Vì em cũng thích chị Hân - Minh nhìn Tuấn thák thức
- Cái j cơ ? - Tuấn ngạc nhiên
- Em yêu chị Hân
- Thằng ôn con này tao gõ chết bjờ - Tuân nhìn Minh hằn học
- Em ko fải là trẻ con - Minh cáu rồi bỏ ra ngoài
Tuấn đứng tựa vào thành bồn rửa tay bật cười ... Giờ nó hiểu cái sức hút của Hân lớn thế nào ?
..........
Phần cuối : Định mệnh cuối
Ném cái chìa khoá xe xuống bàn . Tuấn đứg nhìn mình trong gương 1 hồi lâu rồi ngồi thụp xuống đất . Trong đầu nó thật sự hỗn loạn cái j đó . 1 fần vì nhữg j hnay Minh nói với nó . Tuấn ko biết nó đang như thế nào đối với Hân , tình yêu ư ? Nó k chắc nên chẳng dám khẳng định cái j cả . Ngồi thở dài thườn thượt :
- Em khóc ít thôi hiểu ko ? - Nó nhìn ảnh Hân trong máy điện thoại của nó nói rồi bật cười nhẹ
Nó buông tay xuống nhìn lên trần nhà thở dài , nhưg nó vẫn cười và nghĩ đến Hân ...
" Điều j làm mình rung độg nhah đến như thế ? " - Tuấn đứng dậy lại tiếp tục nhìn mình trog gương
- Ai bảo anh em mình là cặp sinh đôi cơ chứ - Tuấn nói với mình trong gương rồi lắc đầu
Bước ra khỏi nhà tắm . Tuấn mệt mỏi buông mình xuống jường . Nằm im lặng 1 lúc nó bật dậy với cái điện thoại rồi gọi đi :
- Em ngủ chưa ? - Tuấn gọi Hân
- Em đang chuẩn bị ngủ đây , anh chưa ngủ à ?
- Anh cũng định nhưg lại muốn gọi cho em
- Muốn chúc em ngủ ngon à ^^
- Hơn cả chúc ngủ ngon ấy chứ - Tuấn cười hìhì
- Hay định kể chuyện đêm khuya cho em nghe
- Anh muốn hỏi 1 điều thôi
- Chuyện j vậy anh ?- Hân nằm xuốg đệm
- Sao em lại yêu Long nhiều đến thế ? - jọng Tuấn nhẹ đi
- Để tìm lí do cho 1 tình yêu thì hơi khó nói anh ạ
- Em chỉ biết yêu là yêu hết mình thôi đúng ko ?
- Ừm ! Em k biết làm j hơn cho ng em iêu cả
- Em yếu đuối và luôn làm người khác muốn ở cạnh bảo vệ - Tuấn châm điếu thuốc
- hì ! Em cũg k rõ nữa ^^!
- Chính vì thế anh cũg jốg Long - Tuấn hạ điếu thuốc xuốg thở khói ra
- Là sao ạ .. ?
- À k j ^^!~ - Tuấn cười nhạt
- Thôi muộn rồi a ngủ sớm đi
-Ừ ! Em ngủ ngon nhé
Tuấn cúp máy . Nó nằm ườn ra đệm . Hút nốt điếu thuốc . Và nghĩ vẩn vơ trong làm khói .
...
Tối vắng .. Hân đi xe về nhà . Trong đầu nó suy nghĩ lẩn quẩn nhữg vấn đề k đâu . Dạo này nó hay gặp Tuấn . Nó cứ suy nghĩ về cái cák Tuấn đối xử với nó , mỗi lúc lại càng nó ảnh hưởng .. Nó cứ cảm jác Long vẫn chưa mất đi . Tuấn xuất hiện và trở thành Long của ngày xưa mỗi ngày 1 jốg !
- A .. - Hân ngã ra đường ,
chắc nó đau lắm , đến k đứg dậy đc ngay . Đườg hnay vắg .. Nó ngồi ôm cái chân chảy máu đầm đìa . Tự dưg nó khóc .. Ko fải nó đau đến nỗi khóc mà nó chợt nghĩ " Chắc lúc Long ngã xuống anh đã đau lắm " ... Nước mắt nó rơi xuốg trog vô thức , nó cứ ngồi ôm gối trên vỉa hè sụt sịt , mặc cái lạnh làm buốt vết ngã đang chảy máu , và nhữg vết xước khắp người
- Đau lắm hả ? - Có người hỏi nó
Nó ngước lên nước mắt ngắn nước mắt dài ... Minh !~
- Chị fải đứg lên ko thì gọi điện cho em , em sẽ đến đỡ chị dậy chứ ngồi khóc thế à ? - Mình càu nhàu dựg xe lên
- Mày về trước đi tao đưa chị ấy về đã - Minh quay ra nói với bạn
-Chị có đứng dậy được ko ? - Nó cúi xuống nhìn Hân
Hân vẫn úp mặt vào đầu gối lắc đầu khóc ...
- Chị như là em bé ấy -Minh nói rồi bế thốc Hân lên
- Em ... - Hân ngại ngùg
- Chị trật tự đi , lên tiếng em đáp chị xuốg hồ đấy - Minh ngắt lời
Nó đặt Hân lên xe rồi leo lên xe nổ máy đi . Nó k cho Hân nói j , chắc nó nghĩ Hân đau lắm nên mới khóc như thế .
- Đi kiểu j mà ngã xong là ngồi ở vỉa hè khóc - Minh cằn nhằn
- Chị k để í hòn đá -Hân sụt sùi
- Đưa chị về xong em quay lại xử lí hòn đá - Minh cười
Hân tựa đầu vào vai Minh . Trước jờ nó vẫn thế . Minh jốg như 1 người bạn , 1 người em trai .. Là em họ Long nhưg nó và Long rất thân thiết , nên Hân và Minh cũg thân thiết jốg như thế . Chuyện gì của Long và Hân , nó cũg đc nghe từ cả 2 fía . Rồi nhiều lúc Hân jận Long , nó cũg là cái máy xin lỗi và trìh bày hộ .. Hân rất quí Minh .
Minh lại bế Hân vào trong nhà đặt lên ghế . Nó ra bật điện , có vẻ nó rất quen vì đã đến đây nhiều lần với Long .. Nó vào lấy hộp y tế rồi ra rửa vết thương và băg bó cho Hân .
- Em biết chăm sóc người khác thế nhỉ ? - Hân cười dịu dàg
- Chỉ chăm sóc chị thôi
- Thằg ngố này
- Này em 20t rồi , em chỉ kém chị 2 tuổi thôi đấy - Nó ngước lên nhìn Hân vẻ mặt bực bội
- Rồi , em chị lớn rồi ..
- Em fải lớn để còn chăm sóc cho bà chị mãi k lớn của em - Minh nói rồi cúi xuốg tiếp tục lau vết thg
- Cám ơn em - Hân nhìn Minh
- Hôn 1 cái ko thì fải nợ em suốt đời - Nó ngước lên nhìn Hân cười
- Sao em khôn thế
- Chị ko thík đc em chăm sóc nhiều hơn à
- Nói linh tinh chị tát cho bjờ
- Tát em cắn chết ấy chứ ..
Hân cười và im lặng . Nó thấy hnay Minh hơi khác . Nó ko trẻ con bắng nhắng như mọi lần . Mà dịu dàng biết chăm sóc người khác .
Xong xuôi Minh cất đồ rồi pha sữa cho Hân .
- Uống cho ấm người đi em bé -Minh cười hì hì đưa cốc sữa cho Hân
- Em muốn ăn tát hả - Hân cau mày cười mỉm
- Đối với em chị chưa fải là 22t đâu
- Thế là bao nhiêu hả con ỉn này ?
- Là 19 , kém em 1 tuổi
- Sao lại là kém .. ?
- Hỏi nhiều , ngủ sớm đi , em về đây
Minh chạy ra ngoài cửa , đi jày và quay lại nhìn Hân cười .
Hân nhìn theo Minh ra khỏi cửa mà thấy 1 cảm jác j đó ko hiểu đến lạ . Nó thấy Minh rất đàn ông và đáng yêu ! Lần đầu tiên nó được chăm sóc mà k bị trák mắng j . Nó lại nhớ đến lần nó ngã bị thg ở chân như thế . Long đã mắng nó cả buổi vì cái tội ẩu . Long dẫn nó ngay đến chỗ bác sĩ để rửa và băng bó vết thươg . Rồi ngồi cạnh nó xoa vết thươg đến khi nó ngủ thiếp đi rồi mới về . Đây có lẽ là lần đầu tiên 1 người con trai băg bó vết thg cho nó . Nên nó mới thấy có cái j đó khác lạ diễn ra trog nó !
Đang địh uốg nốt cốc sữa rồi đi ngủ . Thì sms đến .
" Em ngủ sớm đi nhé ! Mai rảnh đi chơi với anh " - sms của Tuấn
Nó mỉm cười , đag địh rep lại thì Minh gọi :
- Ngủ đi ngồi cười tủm tỉm cái j thế - Minh nói ở đầu máy bên kia
- Chị ngủ bjờ - Hân ngó ra cửa nhg k có ai
- Khôg fải ngó ra cửa làm j vì em đag nằm ở nhà rồi - Minh láu cá
- Em thật là , đi ngủ đi .. - Hân cười rồi quát Minh
- Em muốn nghe jọg chị xong mới ngủ cơ ;
- Có cần hát ru nữa ko ông tướng
- Ơ ! thế thì em fúc quá
- Thôi ngủ đi
- Thế ko chúc ngủ ngon à ?
- Rồi ngủ ngon
- Lạnh lùng thế ?
- Thế muốn sao ?
- Minh ngủ ngon nhé - Minh gợi í
- Ừ ! Minh ngủ ngon nhé - Hân cười
- Hì
.. Hân cũng ngủ đi , đừg nt với anh Tuấn nữa
Hân cúp máy . Nó cười tủm tỉm vì k hiểu sao Minh lại cứ bắt nó fải gọi tên rồi lại k gọi chị nữa mà gọi luôn tên Hân . Nó k nghĩ j cả . Tiếp tục nt cho Tuấn và đi ngủ luôn .
....
- Tao buồn quá - Phương ngả đầu vào vai Hân
- Sao mà buồn
- Mày có 2 anh đẹp trai theo đuổi
- 2 anh nào ?
- Minh với Tuấn - Phương nhấc đầu dậy nhìn Hân
- Tuấn thì còn có thể , chứ Minh thì nó còn nhỏ
- Nhỏ j ? Tầm tuổi nó mấy thằng ở ngõ tao lấy vợ rồi kia kìa
- Ờ thì nhỏ hơn tao 2 tuổi
- Gái hơn 2 trai hơn 1 , mày sao fải nghĩ ?
- Dựa vào đâumà mày nghĩ Minh địh theo đuổi tao
- Tao người ngoài cuộc nhìn biết ngay , nhưg mày thík Tuấn hả - Phươg huýk tay Hân
- Tao ko chắc , có lẽ tao vẫn tưởg Tuấn là Long
- Mày nên chắc chắn tìh cảm .. đừg nhầm lẫn , Tuấn k fải Long đâu
- Tao hiểu nên tao vẫn jữ khoảng cák với Tuấn
- Thế thì tốt , nhưg tao vẫn thík Minh hơn
- Em nó còn nhỏ mày đừg có mà ...
- Mày điên à , Minh dễ thg ai mà chẳg quí .. chứ tao có í đồ i đâu - Phương véo má Hân
....
- Hân ơi
Hân jật mình quay lại .
- Êu ơi gọi tên nhau mới sợ - Phương trêu
- Con ỉn con này k biết nghĩ cái j nữa - Hân bực bội
Thì ra là Minh . Hôm nay nó lại đơị Hân tan học .
- Tình cảm quá nhở - Phương trêu Minh
- Tối hôm qua xảy ra chuyện nên fải thay đổi cák xưg hô - Minh cười ẩn í
Hân bịp mồm Minh lại , còn Phương thì cười như đag nghĩ đến chuyện j đó đág buồn cười ...
- Tối qua xảy ra chuyện j ? - Tuấn ở đâu hỏi vào
Minh và Phươgn thôi cười , còn Hân thì bỏ tay che miệng Minh đi , tất cả im lăng nhìn Tuấn , ..
- À Minh nó đang đùa - Hân jải thík
- Anh hỏi hôm qua có chuyện j mà ? - Tuấn nói to
- Anh làm sao fải hét lên - Minh kéo Hân lại
- Em đến đây làm j ? - Tuấn nhìn Minh
- Anh hỏi chuyện tối qua làm jì
- Thế thật ra là có chuyện j mà 2 người thay đổi cák xưg hô ?
- Thôi 2 đứa nó đag đùa mà .. - Phương can
- Thì hôm qua em ở nhà chị Hân ...
- Minh .. - Hân ngắt lời Minh rồi quay sag Tuấn : - Ko như anh nghĩ đâu
- Anh ko fải là anh Long nên anh chẳg có quyền j hỏi và chị cũg k fải jải thík - Minh cáu lên , nó nhìn Hân bực bội rồi đẩy Tuấn ra lên xe bỏ đi nhưg nó lưỡng lự quay lại
- Anh đừg có nhầm lẫn , và chị Hân ko fải quyền sở hữu của riêng ai , chị ấy có quyền sốg cuộc sốg riêg tư của chị ấy .. Anh đừg nghĩ mình là anh Long và đc quyền xen vào bất kì chuyện j . Vì anh k fải là Long
Tất cả mọi người im lặng . Hân cúi mặt và tự nhận thấy Minh đã nói điều j đó đúg . Tuấn quay lưng bỏ đi . Lẽ ra nó đến đón Hân đi chơi nhưg lại nghe fải cái k nên nghe rồi khó chịu cáu gắt như kiểu nó có quyền làm thế với Hân . Còn Phương thì đứg vỗ vai Minh như kiểu đồg tìh và bằg lòg với nhữg j Minh nói .
- Em xin lỗi - Minh đến chỗ Hân
- Em nói đúng mà ^^! - Hân vẫn tỏ ra bt
- Chị đừg jận em nhé , em nói k suy nghĩ trước j cả .
- Chị k jận , nhưg chắc a Tuấn jận lắm
- Kệ anh ấy . Ai bảo anh ấy ngộ nhận mình là Long
- Ko fải do anh ấy đâu , mà là tại chị đấy ^^
- Sao lại tại chị ?
- Tại chị đã thổi hìh bóg Long vào trog đầu anh ấy ^^
Nói rồi Hân cúi mặt . Minh nhìn Phương k biết fải làm j ? Phương thì nhún vai coi như mìh ngoài cuộc k liên quan trog chuyện này .
..
- À ! Con bé Hân á ? Người yêu chết cái quay ra yêu luôn thằg em
- Sao mày biết
- Tại thằg em jốg i thằg anh . sinh đôi mà . Hnọ tao thấy cãi nhau ầm ĩ ở cổg trườg
- À , chắc tại iêu như thế bị ja đìh thằg kia chửi vào mặt cho chứ làm sao ?
...
Hân đừng nép mìh trog góc nhà vệ sinh , nghe nhữg lời đau lòg nhưg nó cố gắg k lên tiếng vì nó k muốn mọi chuyện lại fức tạp hơn nữa . Nước mắt nó lại rơi ra .
Cuộc sốg của nó và nước mắt vốn đã quá quen từ lúc mất Long . Nên nó cũg k còn tự hỏi sao lúc nào nó cũg khóc nữa . Cũng chỉ 2 tháng nữa là ra trường rồi . Nên nó muốn mọi chuyện cứ êm đi . Mọi người nói mãi rồi cũg sẽ chán thôi !
Hân buồn bã bước ra cổng trường . Nó nhìn về fía cái biển quảng cáo. Nó lại nhớ lại nụ cười của Long ngày hôm ấy .
- ăn đi này - 1 cái kem đưa vào má nó . kem đậu đỏ
Minh đứg trước mặt nó cười tủm tỉm .
- chị thík ăn kem này đúg k ?
- Ừk .. - Hân mỉm cười cầm lấy kem , nó k ngạc nhiên vì sự xuất hiện của Minh vì gần 1 tuần nay ngày nào Minh cũg xuất hiện .
......
1 Tuần , ngày nào nó cũg hỏi Hân hnay muốn đi đâu ? Hân thườg bắt nó đưa đi nhữg chỗ mà nó và Long chưa bjờ đến . Khác với Tuấn . Tuấn chỉ hỏi " Em và Long hay đi đâu " và đưa Hân đến đó . Nhưng lúc ở cạnh Tuấn nó hạnh phúc nhưg lại thườg ngượg ngùg nhưg khi ở gần Minh thì lại khác , nó vui và chẳg bjờ ngại j với Minh cả .
Ngày hôm trước . Tuấn đã nói :
- Anh ko muốn chỉ là hìh bóg của Long . Anh muốn được là người mới đối với em
Hân đã suy nghĩ mãi về câu nói đó . Phương nói Minh theo đuổi nó nhưg chưa bao jờ Minh đả độg về việc muốn Hân có t.c j với nó cả . Lúc nào Minh cũg chỉ biết chăm sóc , quan tâm , an ủi nhưg lại k bjờ nói nhữg lời yêu thg 1 cák nghiêm túc .
Hân lắc đầu . Nó đag bực bội vì tự nhiên lại so sánh Tuấn và Minh .
- Chị làm sao đấy ? Đau đầu à ? - Mình cúi xuốg nhìn Hân
- Không , chị đag đẩy í nghĩ linh tih đi
- Chắc đag nghĩ đến anh Tuấn chứ j ?
- Sao em biết ?
- Nếu chị cảm thếy yêu anh ấy thì đến với anh ấy
- Chị ko rõ nữa
- Chị ko ták anh Tuấn và anh Long ra đc đúg k ?
- Ừ ! Đúg r
- Giờ chị chỉ cần làm 1 điều j đó cùg anh Tuấn mà chị và anh Long chưa hề làm ấy
- Chưa hề làm à ?
- Này đừg làm chuyện dại dột nhé - Minh cười haha rồi bỏ chạy vì Hân đag đuổi theo để đánh nó
...
Minh đưa Hân về nhà , Hân nghĩ mãi về điều Minh nói , nó đag cố nghĩ xem , Nó và Long đã chưa từg làm chug 1 việc j nhỉ ? Tự nhiên nó như nghĩ ra cái j đó .. Nó gọi điện cho Tuấn
- Anh à ?
- Ừ ! Em chưa ngủ à ?
- Dạ em vừa đi chơi loanh quanh với Minh về
- Sao em cứ suốt ngày đi với Minh thế ?
- Đi chơi với nó vui mà
- Thế từ jờ cứ đi với nó nhiều vào, bjờ chán thì tìm anh
- Anh làm sao thế ?
- Ừ thì anh ghen !
- Ghen á
- Vậy anh k đc phép ghen sao ?
Nó cúp máy luôn . Còn đầu dây bên kia thì Tuấn k hiểu vì sao Hân lại đột ngột cúp máy .
- Long chưa bjờ ghen lúc mìh nói đi chơi với Minh cả
[....]
- Em yêu ngủ chưa - Long hỏi Hân
- Hnay em đi chơi với Minh cả ngày mệt quá chuẩn bị ngủ
- Em đi chơi có vui ko ?
- Vui , đi chơi với anh đẹp trai thế mà
- Hoá ra là thík trai đẹp
- Anh ghen à ?
- Anh ghen làm j ? anh tin tưởng người iêu anh lắm
- Thật ko đấy
- Thật mà ! Mà em anh nó có thík em thì càg tốt chứ sao
- Sao lại tốt ?
- Vì người iêu anh fải như thế nào mới đc ngta thík chứ
[...]
Vậy là tìm đc cái mà Tuấn khác Long rồi . Người ta nói , yêu là sẽ ghen , nhưg khi Long k ghen Hân lại cảm thấy hạnh phúc chứ k fải cák vui nửa vời khi nghe câu ghen của Tuấn ? Như thế là thế nào nhỉ ? Có lẽ Tuấn và Long có cák iêu và tin tưởg khác nhau .
- Em à ! - Hân gọi cho Minh
- Sao rồi chị . có chiện j à ?
- Có lẽ chị yêu Tuấn và k nhầm lẫn j vớ iLong cả
- ..... - Minh im lặng
- Em sao thế ?
- Hì .. ! Yêu thì đến với anh ấy đi chị ,
- Nhưg anh ấy liệu có nhầm lẫn k ?
- Nhầm lẫn j hả chị ?
- Là anh ấy nghĩ là anh ấy sẽ jốg anh anh ấy iêu chị . chứ k fải anh ấy thật sự thấy thế
- Em nghĩ là khi chị ở bên anh ấy nhiều chị sẽ hiểu
- Hì, cám ơn em nhé
- Ừ ! chị ngủ đi
Minh cúp máy trước . Mọi lần nó vẫn nhùg nhằg bắt Hân cúp trước nhưg hnay nó lại cúp luôn . Hân thấy là lạ .
...
Hnay khác ngày bt . Hân k thấy Minh đứg ở cổg trường như mọi lần nữa . Nhưg thay vào đó nó thấy Tuấn , nó gác cái hụt hẫg k thấy Minh đi và chạy về chỗ Tuấn . Có lẽ từ hôm nay , Tuấn sẽ là người con trai sau Long bước vào cuộc đời nó . Vì hôm qua nó đã tự trả lời mình là nó yêu Tuấn chứ k fải nhầm lẫn với Long .. Tuấn cầm tay Hân đi trên con đường mà Long và Hân vẫn đi .. vẫn như cũ , Tuấn lúc nào cũg làm cho mọi thứ trog quá khứ Hân muốn quên sốg lại .
- Giờ anh mới nhớ ! Sao em lại đeo cái nhẫn này ở cổ thế - Tuấn đặt tay cầm vào chiếc nhẫn
- Vì cái nhẫn này mà Long bị tai nạn đấy ^^ - Hân buồn nhg vẫn cố cười trả lời Tuấn
- Sao em vẫn còn đeo nó - Tuấn k vui
- Vì nó là vật kỉ niệm mà anh
- Quá khứ đã qua rồi thì em jữ làm j
Dứt lời Tuấn k hiểu mìh nhỡ tay kiểu j làm đứt chiếc dây truyền ... 1 lần nữa cái nhẫn rơi xuốg và lăn ra lòg đường ...
- Anh làm sao thế ? - Hân quay sang Tuấn
- Anh xin lỗi , anh sẽ mua cái khác cho em - Nói rồi Tuấn kéo tay Hân đi
- Khôg cái nhẫn đó là của Long mua tặg em - Hân hất tay Tuấn ra địh lao ra đườg
Tuấn kéo Hân lại
- Anh nói em để nhữg cái liên quan đến Long đi đi mà
- Em có thể quên là đã iêu Long nhưg Long là 1 phần trog quá khứ của em , em có quyền trân trọg jữ jìn nó - Hana cáu lên với Tuấn
Trong lúc 2 người còn đag mải cãi nhau thì 1 tiếg fanh trói tai khiến cả 2 jật mìh quay ra . 1 người vừa bị tai nạn . Hân nhận ra ngay đó là Minh , nó vội vã chạy lại , Minh đang nằm dưới đất bất tỉh . Tuấn vội vàng gọi xe cấp cứu còn Hân thì ôm Minh , nó lại có cảm jác mất đi người nó yêu thương cák đây 1 năm về trước vậy .. Nó sợ hãi và khóc , nó cứ ôm chặt lấy Minh .
- Này em chưa chết đâu - Mình bất chợt lên tiếng
- Em ko sao chứ , có đau ở đâu ko ? - Hân cuốg lên
- Tí nữa vào bệnh viện chị hỏi bác sĩ ấy - Minh nhăn nhó
Rồi nó đưa tay lên
- đây của chị đây - Nó cười
- Em .. - Hân lắp bắp
Là cái nhẫn ! Minh nhặt cái nhẫn cho Hân .
Có cái j đó chợt xuất hiên trong đầu Hân lúc này . Nó lại ôm Minh chặt hơn . Mặc Tuấn đứg đó nhìn và Tuấn đủ hiểu .. Thật ra Tuấn chỉ là 1 cái j đó còn xót lại trong quá khứ của Hân ko hơn ko kém .. Đối với Hân Tuấn là 1 quá khứ sống độg , nên Hân trân trọg và jìn jữ .. như thứ t.c Hân dành cho Tuấn là tình yêu đối với quá khứ chứ k fải là dành riêg cho Tuấn .
....
- Bác sĩ ơi anh ấy có sao ko ? - Hân lo lắng hỏi bác sĩ
- Cậu ấy chỉ bị trày xước nhẹ và trấn độg mạnh nên ngất đi thôi , nghỉ ngơi là khoẻ
- Cám ơn Bác sĩ - Hân thở hắt ra
- Em vào với Minh đi - Tuấn nói
Ngay sau khi Hân vào phòng Tuấn liền bỏ đi . Lúc đi nó ko quên quay lưng lại nhìn Hân và Minh trong phòg bệnh và mỉm cười , dường như nó biết điều j đó rồi sẽ xảy ra .
- Jả nhẫn cho chị này k lấy hả
- Đeo cho chị - Hân chìa tay ra
- Thế jốg trao nhẫn cưới lắm - Minh cười
- Thế để chị tự đeo - Hân jật lấy cái nhẫn
- Không để em đeo - Minh jật lại đeo vào tay Hân
- Để cám ơn em , chị cho phép em k cần gọi chị xưg em nữa
- Thật ko - Minh ngạc nhiên
- Ừ ! Hân nói thật mà
Thế rồi Minh nắm chặt tay Hân . 2 người nhìn nhau mỉm cười mà k biết rằng chiếc nhẫn đã gắn kết 1 định mệnh mới cho cả 2 ...
[...]
Quá khứ mãi là 1 cái bóng , và nó sẽ chỉ ở phía sau .. Ko quên quá khứ ko có nghĩa là áp đặt nó vào hiện tại ...